Lý Kỳ quay sang Cao Nha Nội nói:
- Nha Nội, ngươi đây là tận tai nghe thấy, là vị giám sát đại nhân này kêu ta không quét, không phải ta cố ý đến muộn về sớm.
Nhưng Cao Nha Nội thích nhất xem Lý Kỳ bị bêu xấu, vội vàng nói:
- Thái đại thúc, Lý Kỳ này vừa mới bắt đầu quét, người đã không cho hắn quét, đây…
Mẹ mày! Thằng nhãi này cũng đúng là rất thẳng thắn nha! Trong lòng Lý Kỳ bắt đầu vẽ bùa nguyền rủa cho Cao Nha Nội.
Thái Du thấy Cao Nha Nội lại muốn cho Lý Kỳ quét lâu thêm một chút. Trong lòng thấy được an ủi, y cũng muốn a, nhưng hiện giờ gã phải đi xử lý chuyện quan trọng hơn, vội vàng nói:
- Khang nhi, ngươi còn tuổi nhỏ, không hiểu được là lấy đại cục làm trọng, ngươi cứ giúp Lý Kỳ làm nhân chứng lần này đi.
Dù sao Thái Du cũng là trưởng bối, Cao Nha Nội đứng trước mặt những người bọn hắn, vẫn là không dám càn rỡ, ngỡ ngàng gật đầu, nói:
- Vâng, chất nhi biết rồi.
Thái Du lại quay sang Lý Kỳ nói:
- Kinh tế sử, hôm nay cứ đến đây thôi, ta về trước phục mệnh.
Nói xong, gã liền vội vã xoay người định đi.
Lý Kỳ lại kéo gã lại.
Thái Du quay đầu lại, tức giận nói:
- Ngươi lại muốn làm gì?
Lý Kỳ cười dài nói:
- Ta đây còn không phải là muốn truyền thụ một ít kinh nghiệm cho Anh quốc công sao. Nếu là ngươi muốn đi tìm người nào nào nào nào đó, ta khuyên ngươi vẫn là đừng đi thì hơn. Ta nghĩ hiện giờ rất nhiều người đều đang đợi ở đó. Ngươi đi chuyến này chắc chắn là tự chui đầu vào lưới.
Thái Du giật mình, thầm nghĩ, đúng rồi! Hôm trước hắn cũng là như thế. Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật. Nhưng ngoài miệng lại nói:
- Kinh tế sử nói đi đâu vậy, ta đây là vội trở về phục mệnh, không phải đi tìm người gì đó, mấy tin đồn này, ai sẽ tin chứ.
Lý Kỳ buông tay ra, nhún vai nói:
- Chỉ mong là ta lo lắng thừa thãi đi, vậy… ta đi đây.
- Đi đi. Đi đi.
- Cáo từ.
Lý Kỳ cười ha hả, vác cái chổi, lả lơi bước vào xe ngựa.
Cao Nha Nội đảo mắt, vội vàng đuổi theo, cười ha hả, nói:
- Lý Kỳ, chuyện viết trên này là sự thật sao?
Lý Kỳ liếc mắt nhìn y, thản nhiên nói:
- Làm sao ta biết.
- Ta thấy tám, chín phần mười là sự thật.
- Là thật hay giả, cũng không có quan hệ gì với ngươi nha!
- Điều này cũng đúng.
Cao Nha Nội gật đầu, lại nói với theo, cười dâm đãng nói:
- Lý Kỳ, nghe nói trước đó không lâu ngươi phái rất nhiều người đi Đại Thực?
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Ngươi hỏi chuyện này làm gì?
Cao Nha Nội cười ha hả nói:
- Hay là, ngươi cũng giúp ta đem vài nữ nhân Ba Tư về.
Lý Kỳ sửng sốt, thầm nghĩ, tên này thật đúng là hết thuốc chữa, mắng:
- Sao ngươi không đi chết đi, mới vừa rồi là tên khốn kiếp nào còn muốn cho ta quét thêm nữa, bây giờ đã biết đến cầu ta rồi, ngươi muốn thì tự đi mà đem về.
Nói xong, hắn tức giận hừ một tiếng, rồi nhanh chóng rời đi.
Trở lại xe, Mã Kiều hiếu kỳ nói:
- Bộ Soái, sao ngài đã trở lại nhanh như vậy rồi.
Lý Kỳ cười ha hả, nói:
- Lần này còn coi như là muộn, đi thôi, quay về bồi bổ cơ thể thôi. Ôi, tự gây nghiệt, không thể sống nha.
….
Ở trước một quán trà phía xa, đám người Thái Kinh, Cao Cầu, Lý Bang Ngạn ngồi ở dưới lều, trong tay Thái Kinh cầm một tờ báo, trầm mặc không nói, sắc mặt người nào cũng đều vô cùng ngưng trọng, bọn họ căn bản đều cho rằng chuyện này đến tám, chín phần mười là do Thái Du làm ra, nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ được, chỉ qua một ngày, mũi dùi của Nhật Báo Chuối Tiêu này đã chuyển hướng về phía Thái Du, chuyện này thật sự là càng ngày càng khó bề phân biệt rồi.
Có lần đầu thành công, tuần san Nhật Báo Chuối Tiêu này so với hôm trước còn mạnh mẽ hơn nữa. Trên này không chỉ có đăng tin Thái Du trước đây khi bình định Đăng Châu về nước, hết thảy tiêu phí tiệc ăn mừng ở nhà, cùng với đã thu nhận bao nhiêu lễ vật, những con số đó đúng là phải giật mình nha, hơn nữa, còn có chuyện Quách Dược Sư hối lộ Thái Du, khoảng chừng một buổi sáng, là đã truyền đi khắp mọi ngõ ngách, người người đều đang đàm luận về việc này.
Tuy rằng Thái Du dùng tốc độ nhanh nhất để hạ lệnh phong sát, nhưng mà cũng đã trễ rồi, gã chỉ có thể trơ mắt nhìn những nội dung kình bạo này phát tán đi khắp bốn phía, ý nghĩ muốn chết cũng đã có. Xét thấy có khối châu ngọc Lý Kỳ này ở phía trước, gã cũng đã có thể dự liệu được, ngày mai lâm triều, bản thân sẽ đối diện với cảnh quẫn bách như thế nào, nhưng lúc này điều duy nhất gã có thể làm, chính là nghe theo mệnh trời.
Sau khi trải qua sự kiện Nguyên hữu đảng tịch, Ngự Sử Đài yên lặng đã lâu lại bắt đầu trở nên tích cực hẳn lên, bọn họ bắt đầu phái lượng lớn người đi thu thập chứng cứ của Thái Du. Bởi vì trước đây Thái Du rất tự đại, không để trong lòng những chuyện này, cho nên đã để lại rất nhiều dấu vết, hơn nữa, tin tức này đến quá gấp gáp, căn bản là gã cũng không có sự chuẩn bị, thế nên sơ hở chồng chất, rất nhanh, Ngự Sử Đài đã nắm giữ lượng lớn chứng cứ.
Ngày thứ hai lâm triều, các ngôn quan là trăm hoa đua nở, công khai xử lý tội lỗi Thái Du đến thương tích đầy mình. Mặc dù Thái Du liên tiếp phản bác, nhưng mà một cây chẳng chống vững nhà, tốn công vô ích, so với thảm cảnh Lý Kỳ gặp phải, thì chỉ có hơn chớ không kém nha!
Kỳ thật Tống Huy Tông cũng không ngờ rằng, nhân vật trang bìa thứ hai của "Nhật Báo Chuối Tiêu" chính là Thái Du, đây hoàn toàn khác với thương lượng lúc đầu nha. Thừa lúc những đại thần này cãi vã, ông ta cẩn thận nghĩ lại rồi cũng cũng hiểu được, đây rõ ràng chính là ý định trả thù của Lý Kỳ. Hôm qua ông ta cùng với Thái Du cấu kết với nhau làm việc xấu, triển khai công kích mãnh liệt đối với Lý Kỳ. Lý Kỳ làm như vậy, không thể nghi ngờ chính là muốn kéo Thái Du xuống nước cho xấu mặt, thuận tiện đánh tiếp cho ông ta không kịp trở tay. Nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng ông lòng chửi đổng Lý Kỳ thật không có đạo đức nghề nghiệp, không thể ngờ rằng tiểu tử này cũng dám tính kế với cả trẫm.
Nhưng không có cách nào, ai kêu ông ta không làm theo nội dung vở kịch trước, cái này không trách được Lý Kỳ rồi. Trong lòng âm thầm rên rỉ, nếu như hôm nay không nghiêm trị Thái Du, trong lòng Lý Kỳ nhất định sẽ không phục, chén nước này phải giữ cho thăng bằng nha. Thầm than một tiếng, thôi đi, thôi đi, cứ để cho đôi oan gia bọn họ này cùng nhau đi quét đi, tránh để cho ta thấy phiền lòng. Nhưng mà chỉ có như thế, Tưởng Đạo Ngôn bọn họ cũng sẽ không nể mặt, Tống Huy Tông dùng một loạt chứng cứ và luật pháp chắn ngang, nói không ra lời.
Phe phái của Thái Du khẩn trương đứng ra cầu tình thay lão đại. Thái Kinh thấy tình huống cực kỳ bất lợi đối với Thái Du, lại không rõ Tống Huy Tông đang nghĩ gì, vì thế đứng dậy, mở miệng cầu tình cho con trai, hy vọng Tống Huy Tông niệm tình công lao Thái Du từng thu phục Yến Kinh, bình định Đăng Châu mà tha cho gã lần này. Bất kể như thế nào, Thái Du cũng là con trai lão, máu mủ tình thâm mà.
Tống Huy Tông căn bản cũng không muốn trừng phạt Thái Du, bởi vì Thái Du và ông ta là cá mè một lứa, bình thường những quan viên kia nói ông ta hoang phí quá mức, Thái Du còn đứng ra giúp đỡ ông ta. Đây đều là Lý Kỳ ở giữa làm khó dễ, ép buộc ông ta trừng phạt Thái Du, không có cách nào, dù sao chén nước này cũng phải giữ cho thăng bằng. Bây giờ ông ta ta thấy trừng phạt nhẹ đã không thể được nữa, đành phải hạ chỉ, miễn trừ phong hiệu Anh quốc công của Thái Du, lại mệnh gã sung công toàn bộ tiền tài, lại xử phạt hai năm bổng lộc, quét đường cái một tháng.
Như vậy mới có thể bịt miệng của những ngôn quan kia lại. Kỳ thật bọn họ cũng đều biết, chỉ bằng điểm này, căn bản là không đánh bại Thái Du, khẩn trương thấy tốt thì lấy.
Các đại thần còn lại thấy cả hai vị trọng thần đều bị phạt đi quét đường cái, không khỏi cảm thấy cực kỳ lo sợ, bọn họ biết rằng chuyện này chắc chắn là vẫn chưa xong, trong lòng lại lo lại sợ.
Sáng sớm!
Trước Đông Hoa môn, trái phải mỗi bên đứng một người, hai người cách nhau không đến mười bước. Người trẻ tuổi kia đứng bên trái, hai tay cầm chặt cái cán chổi, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh thấu xương, một cơn gió lạnh của sáng sớm thổi qua, mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, khuôn mặt đẹp đã đau nhức; còn người ở bên phải thì tay phải kéo một cái chổi, sắc mặt âm trầm, ác khí rất nặng, sát khí rất đậm.
Hai người ánh mắt lạnh lẽo nhìn nhau, rất có khí thế một trận quyết chiến tử cấm đỉnh của Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết.
Mà ở cách đó không xa, có mấy trăm ánh mắt ngơ ngác nhìn về hai người bọn họ.
Đương nhiên, đây tuyệt đối không phải Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành, chính hai tên thích ra vẻ tinh tướng, tuyệt đối không phải ở trước mắt bao người, cầm cái chổi mà gây chiến. Hai người này chính là đôi oan gia từ kiếp trước, Lý Kỳ và Thái Du.
Một lát sau, Lý Kỳ than nhẹ một tiếng, ánh mắt thâm thúy cảm khái nói:
- Không thể ngờ rằng… chúng ta còn có thể gặp nhau ở đây, duyên phận ha!
Thái Du tức giận hừ một tiếng, nói:
- Ai duyên phận với ngươi, nói hươu nói vượn. Quy định cũ, ta quét bên này, ngươi quét bên kia.
- Rất hợp ý ta! Dám chiến một trận không?
- Ta mà sợ ngươi? Tới thì tới.
Vù vù vù!
Hai người nói làm là làm, vung khuỷu tay, sử xuất Càn Khôn Đại Na Di, chỉ thấy sương mù xám mênh mông!