Mục lục
Bắc Tống Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Thế Trung ha ha nói:

- Ta cũng không phải, tuy nhiên Hàn mỗ da dày thịt béo, Diệp tri châu có thủ đoạn gì thì cứ dùng là được.

Tần Cối đột nhiên đứng dậy, nghiêm túc nói:

- Diệp tri châu, tội nhân Tần Cối có một việc trọng yếu vô cùng bẩm báo.

Diệp Thiên Nam theo bản năng hỏi:

- Chuyện gì?

Tần Cối khẩn trương hề hề nói:

- Nếu là Diệp tri châu tính toán khảo vấn Hàn Thế Trung mà nói. Tần Cối thỉnh cầu đổi một gian nhà tù, cách đây càng xa càng tốt.Diệp Thiên Nam nghe vậy mơ mơ hồ hồ, nói:

- Vì sao vậy?

Tần Cối kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ ngươi không biết sao, chúng ta mang đến hai ba nghìn binh lính kia đều là thân binh của Hàn Thế Trung nha, những người đó đều là mãng phu một chữ cũng không biết, nếu chẳng may bọn họ biết Diệp tri châu dụng hình đối với tướng quân của bọn họ, thực không biết bọn họ sẽ làm ra chuyện gì nữa, ta cũng vô tội nha, nếu bởi vậy mà bị liên lụy, ta đây thật sự là chết oan uổng rồi.

Trần Đông, Âu Dương Triệt hai người vừa nghe, đều cúi đầu xuống.

Diệp Thiên Nam vốn là nhát như chuột, chỉ mới nghe được như vậy, đã không kìm nổi mà rùng mình một cái, lập tức lại đứng người dậy, nói:- Ngươi nói cái gì đó, bản quan sao lại lạm dụng hình phạt riêng, hừ, ta chỉ là muốn theo hỏi thường lệ, tuy nhiên bây giờ suy nghĩ một chút, dù sao các ngươi ngày mai sẽ bị áp giải lên kinh thành, ta cũng lười mất thời gian.

Nói xong gã phất tay áo, xoay người liền rời đi.

Đợi gã vừa ra đi, Hàn Thế Trung bật cười ha hả, nói:

- Lũ chuột nhắt như thế thực là bất trị rồi, ngay cả gan dụng hình đối với ta cũng đều không có, uổng làm nhân thần a.

Tần Cối ha hả nói:

- Đối thủ như thế, chúng ta có thể nào không thắng.

Âu Dương Triệt cười ha hả nói:

- Tần học chính nói có lý!Bốn người cũng đều bật cười ha hả.

. . . . .

Sáng sớm hôm sau.

Diệp Thiên Nam tự mình dẫn đội. Áp giải Tần Cối, Hàn Thế Trung ra khỏi thành.

Phó quan phụ tá cùng ở bên cạnh Diệp Thiên Nam thấy trên đường phố một bóng người cũng không thấy, tĩnh lặng làm cho người ta có chút sợ hãi, nhỏ giọng nói:

- Tri châu đại nhân. Giống như có chút không ổn, ngươi coi trên phố này một bóng người cũng không thấy.Diệp Thiên Nam cau mày nói:

- Ngươi có phải bị sợ choáng váng hay không, chúng ta nhiều người như vậy, nhiều dân chúng ngu muội như vậy còn không phải đều trốn ở trong nhà rồi.

- Dạ dạ dạ.

Một đường thông suốt ra bắc môn, lại đi ước chừng năm dặm đường, vòng quá một đoạn đường cong nhỏ, chợt thấy phía trước cách đó không xa là đông nghìn nghịt một mảnh. Chỉ thấy ngàn vạn dân chúng đứng ở giữa đường, một mực trông không thấy điểm cuối, cầm cuốc, cầm dao mổ lợn, cầm đòn gánh đấy, đứng đấy, ngồi đấy, còn có vài thiếu niên bướng bỉnh ngồi ở trên cành cây, quơ hai chân, đều là không rên một tiếng, ngơ ngác nhìn đội ngũ phía trước mặt do hai ba nghìn người tạo thành, mặt không chút thay đổi, giống như sói đói đang chờ đợi thức ăn tới cửa vậy.- Ngừng ngừng ngừng.

Diệp Thiên Nam làm sao đã gặp qua trận như thế này, khẩn trương kêu đội ngũ dừng lại, rung giọng nói:

- Đây --- đây là có chuyện gì?

- A --- a ---.

Tần Cối một đêm không có uống nước, môi khô nứt, hai mắt vô thần, ngửa đầu, đột nhiên bắt đầu rên rỉ, nhìn qua thật giống như người đang hấp hối vậy.


Hàn Thế Trung bên cạnh thấy vậy, trong lòng vội nha, y cũng không phải là phái biểu diễn, một chiêu tìm kiếm đồng tình này, y có muốn học cũng không học được, chỉ có thể rũ cái đầu xuống.Diệp Thiên Nam dù sao cũng là tri châu, bình thường đối với những dân chúng này là đến kêu đi hét, lại cố lấy dũng khí, dùng roi ngựa chỉ vào những dân chúng này giận dữ hét lên:

- Các ngươi những điêu dân này thật sự là to gan lớn mật, dám ngăn cản bản tri châu áp khâm phạm vào kinh, còn không mau chút tránh ra.

Những dân chúng này không nói một lời, đột nhiên bước đi, chậm rãi đi tới hướng bên này.

- Ngươi --- các ngươi muốn làm gì? Chớ không phải là muốn tạo phản, ta --- ta nói cho ngươi biết, các ngươi --- các ngươi càng đi về phía trước, ta sẽ --- sẽ không khách khí đối với các ngươi.

Diệp Thiên Nam đối mặt nhiều dân chúng như vậy, sợ tới mức toàn thân đều run rẩy lên.Những dân chúng này dường như không có nghe thấy bất kỳ cái gì, vẫn tiếp tục đi lên phía trước.

Mắt thấy dân chúng càng ngày càng gần, Diệp Thiên Nam nhất thời luống cuống, khẩn trương nói:

- Cung tiễn thủ, cung tiễn thủ chuẩn bị, nếu ai còn dám tiến lên giết không tha.

Cũng không biết là người nào thô giọng, bỗng nhiên vung tay quát:

- Không xong! Có kẻ thù đột nhiên tập kích, ôi, kẻ thù người đông thế mạnh, chúng ta không địch lại. Các huynh đệ, nhanh trốn đi a!

- Cứu mạng a!

- Chạy mau a!- Nếu không chạy liền mất mạng.

Oanh!

Rầm.

Một trận khói đặc từ đất bằng phẳng dâng lên, chỉ nghe một trận tiếng vó ngựa chấn động cả núi non.

Tình huống gì thế này? Diệp Thiên Nam ngu ngơ một lát, quay đầu lại vừa nhìn, chỉ thấy mới vừa rồi còn cùng ở sau người là hai ba nghìn kỵ binh đã sớm chạy không thấy rồi, chỉ để lại một mảnh bóng lưng mờ mịt.

Người--- người đâu?Những sai nha đi theo thấy những binh lính này đều chạy, trong lòng đều luống cuống, làm sao còn chú ý nhiều như vậy, ném xuống binh khí, nện bước hướng tới bên trong thành mà chạy. 

Hàn Thế Trung buồn bực thở ra một hơi, cười mắng:

- Đám người kia, khi nào học được công phu chạy trốn này rồi.

Diệp Thiên Nam hoàn toàn luống cuống, quay đầu ngựa lại, phất mạnh roi ngựa, hô to nói:

- Lui lại, lui lại nhanh lên.

Lời này còn chưa dứt, chính gã liền cưỡi ngựa chạy lên phía trước nhất, thật có thể nói là một con vật cưỡi tuyệt trần a, đội ngũ mới vừa rồi còn ngay ngắn trật tự , hiện giờ trở nên vô cùng lộn xộn, người ngã ngựa đổ. Trần Đông và Âu Dương Triệtdùng sức nhịn ý cười, khẩn trương che chở xe chở tù chạy như điên về hướng bên trong thành.

Trong thời gian chớp mắt, chỉ mấy ngàn người bộ đội bỏ chạy đến không còn một ai, chỉ lưu lại một đám dân chúng ngây ra như phỗng, chính bọn họ cũng cảm thấy thật không thể tin nổi, điều này cũng quá dễ dàng đi.

Qua một hồi lâu, bọn họ mới phản ứng lại kịp, nhất thời bật cười ha hả.

Diệp Thiên Nam chạy như điên một hơi hơn hai mươi dặm, trực tiếp về tới trong nhà, vừa vào cửa liền cười điên cuồng nói:

- Xảy ra chuyện lớn, lũ điêu dân này phản rồi, phản rồi, nhanh lên thu dọn đồ đạc.Đợi cho Trần Đông bọn họ chạy trở lại, vừa lúc nhìn thấy Diệp Thiên Nam mang theo gia quyến vội vã chạy tới hướng tới cửa nam.

Trần Đông bước lên phía trước dò hỏi:

- Diệp tri châu, ngươi đây là muốn đi đâu a?

Diệp Thiên Nam cũng không quay đầu lại hét lên:

- Các ngươi trước ở trong này trông coi, bản tri châu hiện tại đi Dương Châu điều người.

Đi --- đi Dương Châu điều người? Đám người Trần Đông, Âu Dương Triệt nhất thời si ngốc, ngơ ngác nhìn bóng lưng Diệp Thiên Nam rời đi. Này --- điều này cũng quá khoa trương đi.Trong xe chở tù, trong mắt Hàn Thế Trung hiện lên một chút thương tiếc, ngửa mặt lên trời thở dài nói:

- Không thể tưởng được Tri phủ một châu nhưng lại chính là mặt hàng như vậy, nếu chân chính địch nhân đến, thời gian qua một lát, Sở Châu đã bị công phá, thật sự là đáng giận, thật đáng buồn, đáng thương a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK