Đúng lúc Lý Kỳ và người dân thân thiết với nhau, một giọng nói non nớt vang lên khiến cả hiệu trường bỗng yên tĩnh lại, chỉ thấy góc bên trái một bé gái 5 tuổi, đi tới trước mặt mẹ nó, kéo tay mẹ, hai mắt nhìn chằm chằm vào nửa miếng bánh thủy tinh còn lại trong tay mẹ.
Đại nương đó thấy đám người Lý Kỳ nhìn mình, hơi lúng túng, cười thật thà, lúc đang chuẩn bị đưa nửa miếng bánh còn lại đó cho con gái, Lý Kỳ bỗng ngoắc tay cười nói:
- Tiểu muội muội, tới chỗ đại ca ca.Bé gái đó ngơ ngác nhìn Lý Kỳ.
Vị đại nương đó cũng sửng sốt, liền nói:
- Thiên Lam, đại nhân gọi con, con mau qua đó đi.
Bé gái đó nháy nháy đôi mắt to vài cái, vẻ mặt nhút nhát đi lại. Đại nương đó lại giục vài câu, bé gái đó mới lặng lẽ bước tới.
Chờ khi bé gái bước tới trước mặt, Lý Kỳ bỗng làm ảo thuật lấy ra một chiếc bánh thủy tinh còn nguyên vẹn, cười nói:
- Tiểu muội muội, muội cho ta biết muội tên gì? Chiếc bánh này sẽ tặng cho muội.Bé gái đó nhìn chiếc bánh, ánh mắt trong trẻo sáng lên, cũng không phải sợ Lý Kỳ, nói:
- Ta tên Mục Thiên Lam, cha nói trời ở Phượng Tường đẹp nhất, cho nên muốn ta đẹp như Thiên Lam.
- Mục Thiên Lam, ừ, cái tên này thật dễ nghe, tương lai muội nhất định sẽ đẹp hơn trời xanh.
Lý Kỳ ha hả cười, đưa tay ra, nói:
- Cầm lấy.
Cô bé đó do dự một hồi, chậm rãi đưa bàn tay nhỏ bé ra, lấy chiếc bánh thủy tinh trong tay Lý Kỳ, lúc này mới lộ rõ vẻ mặt tươi cười đángyêu.
Thật là đáng yêu. Lý Kỳ đưa hai tay ra ôm lấy cô bé, để cô bé ngồi lên đùi mình, đùa với cô bé vài câu, sau đó lại quay ra nói với mọi người:
- Bánh thủy tinh này ra đời ở Tây Bắc. Nhưng các ngươi có ai biết lai lịch của tên bánh thủy tinh này không?
Những người hương thân đó vẻ mặt ngơ ngác, không ai trả lời.
Lúc này, Nhạc Phi bỗng lên tiếngL
- Bánh thủy tinh này chính là hiền tướng Khấu Chuẩn lấy tên. Ta đãđược nghe mẹ kể qua. Năm đó Khấu Chuẩn về quê ở huyện Vị Nam thăm người thân. Người dân ở đó đã tặng cho ông năm mươi chiếc bánh loại này, còn đề tặng một bài thơ “Công có mắt thủy tinh, lại có tấm lòng sáng, biết phân biệt trung gian, trong sáng không nhiễm bụi”, ý là ca ngợi Khấu tướng thanh chính liêm minh, cương trực công chính. Sau đó khi Khấu tướng hồi kinh, liền đổi tên gọi của loại bánh này là “bánh thủy tinh“.
Y nói tới đây, vẻ mặt đầy kính nể. Rõ ràng, y cũng muốn trở thành hiền thần giống như Khấu Chuẩn đó. Tiếc là, thiên phú quân sự của y không gì sánh được. Nhưng, nhưng lại thiếu chút chỉ số EQ, ngay cả đạo lý đơn giản nước không thể có hai vua như vậy cũng đều không hiểuthấu đáo. Thế cho nên rơi vào bi kịch. Như thế không phải nói Triệu Cấu là hôn quân vô đạo, tin chắc bất kỳ vị Hoàng đế nào trong hoàn cảnh của Triệu Cấu cũng không thể dễ đang tha thứ cho sự tồn tại của Nhạc Phi.
Lý Kỳ cười nói:
- Không sai, không sai. Mẹ ngươi thực là một người mẹ khiến người ta khâm phục!
Lát sau, hắn lại nói:
- Ta làm bánh này chính là mong muốn quan viên Tây Bắc các ngươi có thể cẩn trọng như ý nghĩa của chiếc bánh này, có thể làm một người trong sạch không nhiễm bụi trần giống như Khấu Chuẩn, đó mới là mộtvị quan tốt. Đặc biệt là Tây Bắc hiện giờ, càng cần phải toàn tâm toàn ý vì người dân làm một vị quân tốt!
Mọi người nghe xong liền gật đầu.
Lý Kỳ lại nói:
- Vậy các ngươi có biết ý nghĩa của mỳ là gì không?
Mỳ cũng có ý nghĩa?
Mọi người đều ngây người ra. Lần này lại không có ai lên tiếng trả lời.Lý Kỳ cười nói:
- Mỳ này giống như chiếc thắt lưng, cho nên gọi là vắt mỳ. Tên gọi dù rất tục, nhưng nó đại diện cho tấm lòng rộng rãi của người dân Tây Bắc, có góc có cạnh, tinh thần sảng khoái.
Nói xong liền thở dài một tiếng, nói:
- Mỗi người đều không muốn chịu khổ, đều muốn sinh ra là không phải lo tới chuyện cơm ăn áo mặc, không phải lo tới cơm áo gạo tiền. Nhưng, trong cuộc đời con người chính là có tất cả những điều đó. Dù nói trong khổ có sướng là một hành vi bị động. Nhưng khi đối mặt với hoàn cảnh, mặt chau mày ủ cũng là một ngày, vui vẻ cũng là một ngày. Trong khổ có vui có lẽ là một lựa chọn rất tốt, chí ít cũng còn tốt hơn là người ưu sầu. Mặc dù các ngươi đã trải qua những vất vả mà ta khôngthể tưởng tượng được, chuyện này dù không phải do các ngươi tạo ra, lại xảy ra trên người các ngươi. Điều này là bất đắc dĩ. Đó cũng chính là nhân sinh! Tuy nhiên, ta cũng hy vọng các ngươi có thể dùng tinh thần vừa khổ vừa vui để đối mặt với hoàn cảnh khó khăn hiện tại, trnah thủ vượt qua khó khăn càng sớm càng tốt, nghênh đón cầu vòng sau cơn mưa.
Lời này nói xong, những người dân đó đều trầm ngâm. Còn Chiết Ngạn Chất, Kỷ Mẫn Nhân nhìn Lý Kỳ chưa quá 20 tuổi đã có thể dùng một bát mỳ nhỏ này, miếng bánh nhỏ này nói những lời khiến người ta cảm động sâu sắc, trong lòng không khỏi có suy nghĩ khác về Lý Kỳ. Đó cũng chính là hiểu hàm nghĩa của Kim Đao Trù Vương.Mã Kiều hiếu kỳ nói:
- Bộ soái, hai món trước đều có ý nghĩa của nó, vậy món bánh nướng cũng không ngoại lệ chứ.
Mẹ kiếp! Thằng nhãi ngươi cùng ta lăn lộn lâu như vậy, sao lại không ăn ý chút nào thế? Nếu có ý nghĩa ta còn chờ ngươi hỏi sao, không nói đương nhiên là không có rồi! Lý Kỳ liếc mặt nhìn, trong ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, khiến cho lòng hắn bắt đầu lẩm bẩm chửi Mã Kiều. Hai mắt liếc một cái, cười nói:
- Đương nhiên, đương nhiên. Cổ nhân có câu đói ăn bánh vẽ. Nhưng đó dù sao cũng chỉ là hư cấu, không đáng tin. Ta tin các vị có lẽ vẫn chưa quên, buổi trưa ta đã hứa với các vị, vì muốn để lời hứa của tatrước mặt các vị thành sự thực, không phải là đói ăn bánh vẽ. Cho nên, ta mới chọn làm bánh nướng này. Ý nghĩa của nó chính là đại diện cho lời hứa của ta với các vị, đủ lớn, đủ mạnh và đủ thành ý.
Quả nhiên là đủ thực sự!
Mọi người bỗng bật cười ha hả, trong lòng đều tràn đầy lòng tin với Lý Kỳ. Lý Kỳ cũng không ngờ mình lại cơ động đến vậy, lại đạt được hiệu quả mỹ mãn như vậy. Nói cho cùng, nói không bằng làm.
Do vì các nông dân ngày mai vẫn còn phải ra đồng trồng trọt. Dù sao bọn họ cũng đã chậm trễ thời gian dài rồi, cho nên Lý Kỳ nói chuyệnvới họ thêm chút nữa, sau đó ai về nhà nấy.
Lý Kỳ làm cơm buổi chiều, dù rất vui, nhưng cũng rất mệt, sau khi trở về phòng, tắm rửa xong liền chuẩn bị lên giường ngủ. Nhưng, vừa tháo giày ra, ngoài cửa lại truyền tới tiếng gõ cửa.
- Ai?
- Bộ soái, là ta.
Bên ngoài vọng vào tiếng của Nhạc Phi.- Chờ chút!
Lý Kỳ nhíu mày, lại đi giày vào, mở cửa nói:
- Chuyện gì thế?
- Bộ soái người xem.
Nhạc Phi giơ hai tay lên, nhưng thấy trong tay y đang cầm một mũi tên. Mũi tên này rất giống với mũi tên tối hôm trước, phía trước cũng tương tự có một mảnh vải.
Lý Kỳ sửng sốt, nhận lấy mũi tên, nói:
- Vào rồi nói chuyện.Nhạc Phi liền bước nhanh vào, đóng cửa phòng lại.
Lý Kỳ đi tới bên bàn, tháo miếng vải xuống, mở ra xem. Chỉ thấy phía trên viết “Mau tới rừng cây bên ngoài thành tây một dặm gặp mặt, chỉ dẫn theo một mình Mã Kiều.