Lý Kỳ ngồi xổm trong góc một con đường bên cạnh phủ Anh Quốc công, ra sức gãi đầu, trong miệng thì thào lẩm bẩm, càng nói càng rầu, đã sắp bóc cả da đầu ra rồi, bảo hắn đến cầu xin Thái Du thật sự là làm khó hắn mà.Mã Kiều nghiêng người dựa vào bên tường, nhìn dáng vẻ đức hạnh này của Lý Kỳ, cũng cảm thấy sầu muộn cho hắn, nói:
- Bộ Soái, chúng ta đã ngồi ở đây nửa canh giờ rồi, rốt cuộc là vào hay không vào đây!
Lý Kỳ ngẩng đầu, ngước nhìn Mã Kiều, buồn bực nói:
- Mã Kiều, ngươi có điều không biết nha, nếu ta đi vào cánh cửa này thì cửu tử nhất sinh đó. Lỡ như ta gặp may, nhặt được một phần sống sót trở về, thì anh danh cả đời ta cũng bị chôn vùi cả rồi.
Mã Kiều nói:
- Một khi đã như vậy, vậy thì không đi.
- Không đi?Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Vậy cũng không được.
- Vì sao không được?
Đúng vậy, vì sao không được? Chẳng phải ta muốn tìm cơ hội huấn luyện Hạ Cấm quân sao, ngoài ra còn có Thanh Chiếu tỷ tỷ nữa. Đúng, Cấm quân gì gì đó dẹp qua một bên cho ta, chỉ bằng Thanh Chiếu tỷ tỷ, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, ta cũng phải đi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Lý Kỳ lộ ra sự kiên định chưa bao giờ có, bỗng nhiên đứng dậy, vẫy tay một cái nói:
- Tiến công!- Tiến công?
- Ý là đi đó nha!
Lý Kỳ liếc trắng Mã Kiều một cái, nhưng chưa đi được hai bước, đột nhiên có người hô lên:
- Bán lê, bán lê.
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đại thúc gánh hàng đi ngang bên cạnh.
- Đợi đã!
Lý Kỳ bỗng dừng lại, nói:
- Mã Kiều, ngươi có phát hiện chúng ta thiếu cái gì đó không?Mã Kiều đánh giá bản thân, lại đánh giá Lý Kỳ, lắc đầu nói:
- Chúng ta tứ chi khỏe mạnh, đầu cũng còn trên cổ, không thiếu gì nha?
Tên ngu ngốc này đúng là hết thuốc chữa, Lý Kỳ trợn trắng mắt, nói:
- Ta nói là quên mang theo cái gì đó?
- Cái gì vậy?
- Đương nhiên là lễ vật nha! Sặc! Đến nhà cầu xin người ta mà ngay cả lễ vật cũng không mang theo, nếu là ngươi, ngươi có đồng ý không. Thật là, chút đạo lý đối nhân xử thế đó cũng không hiểu. May mà ta nhớ ra, bằng không lát nữa thằng nhãi kia thấy chúng ta tới nhà mà không có lễ vật gì cả, còn chưa đợi chúng ta mở miệng thì đã quét chúng ta ra khỏi nhà rồi.Lý Kỳ vẫy tay với đại thúc bán lê kia, nói:
- Ông bán lê, đợi một chút đã.
Đại thúc kia vội vàng đi tới, dường như không nhận ra Lý Kỳ, lại thấy Lý Kỳ mặc quan phục, vội khom người hỏi:
- Đại nhân, ngài muốn mua lê sao?
Lý Kỳ nói:
- Chẳng phải ông đang nói nhảm sao, ta không tìm ông mua lê, chẳng lẽ tìm ông uống rượu đánh rắm sao. Để lại lê và giỏ lại, Mã Kiều, trả tiền.
Mã Kiều ồ một tiếng, đưa tay móc trong người, quyết đoán móc ra được hai đồng tiền.Lý Kỳ kinh ngạc trừng to hai mắt:
- Đáng chết, ngươi chắc không chỉ mang theo chút tiền này thôi chứ? Uống trà còn không đủ nữa đó.
Mã Kiều nói:
- Vừa hay có thể uống được chén trà. Bộ Soái, ngài không mang tiền sao?
Xem ra ta phải tìm một thư ký mới được mà! Lý Kỳ cố gắng hô hấp một cái, lại vuốt trán, giận dữ hét:
- Không có.
Thường nói cười nghèo chứ không cười kỹ nữ, câu này thật không sai mà. Đại thúc kia thấy hai đại nam nhân không mang nhiều tiền, ánh mắt trở nên có chút quái dị.Ánh mắt gì đó! Chắc không cho rằng ta không trả được chút tiền này, muốn ăn quỵt lê chứ? Thật là buồn cười mà. Lý Kỳ nhìn trái nhìn phải, đột nhiên nhìn thấy một cửa hàng phía xa, vội nói:
- Mã Kiều, ngươi mau gọi ông chủ khách điếm nhỏ kia qua đây cho ta.
Mã Kiều đáp lời, đi như bay qua đó. Một lát sau, chỉ thấy y đi ra khỏi khách điếm, bên cạnh còn có một người mập mạp khoảng ba mươi tuổi đi theo.
Người mập kia nhìn thấy Lý Kỳ, vác cái bụng to chạy như bay qua, hành lễ nói:
- Tiểu nhân bái kiến Lý sư phó.
Thương nhân bình thường đều quen gọi Lý Kỳ là Lý sư phó.
- Ngươi là?- Tiểu nhân chính là ông chủ của khách điếm kia, họ Hoàng. Thật ra tiểu điếm cũng là chi nhánh của quý điếm thôi.
- Ồ, hóa ra là Hoàng chưởng quỹ, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.
- Không dám, không dám, không biết Lý sư phó gọi tiểu nhân đến có gì chỉ bảo?
Lý Kỳ có vẻ lúng túng nói:
- Là như vầy, hôm nay ta quên mang theo tiền
Nói đến đây hắn lại chỉ chỉ đại thúc bán lê kia.
Họ Hoàng này lập tức hiểu ngầm, liền nói với người bán lê:
- Hán tử ông thật không có mắt mà, vị này đường đường là Kim Đao Trù VươngCòn nói nữa, ông thật sự sợ ta chưa đủ mất mặt sao. Lý Kỳ không đợi ông ta nói xong liền nói:
- Khoan nói những chuyện này đã, ta đang vội, trước hết ông trả giùm ta đi, lát nữa bảo người đến Túy Tiên Cư lấy tiền.
- Dạ dạ dạ.
Họ Hoàng kia vội gật đầu đồng ý.
Lý Kỳ lại nói với đại thúc kia:
- Ông để lại gánh hàng, đi theo vị chưởng quỹ này lấy tiền đi.
Đại thúc kia bây giờ cũng biết thân phận của lý Kỳ rồi, làm sao còn dám nói thêm lời nào, sợ tới mức liên tục gật đầu. Sau đó đi theo Hoàng chưởng quỹ kia vàotrong tiệm, loáng thoáng nghe thấy họ Hoàng kia quở trách ông ta không hiểu chuyện.
Thật sự là nhà dột lại gặp mưa dầm suốt đêm nha! Lý Kỳ than thở một tiếng, nói với Mã Kiều:
- Gánh lên đi?
Mã Kiều kinh ngạc khịt mũi nói:
- Ta gánh?
Lý Kỳ trừng hai mắt, nói:
- Ở đây chỉ có hai người ta và ngươi, không phải ngươi gánh, lẽ nào muốn ta gánh?Mã Kiều ngẫm lại cũng đúng, không thể để ông chủ gánh hàng, còn bảo tiêu như y nhàn rỗi bên cạnh được. Bất đắc dĩ chỉ đành gánh hàng. Nhưng để thể hiện phong phạm cao thủ của y, y khoanh tay trước ngực, chỉ dựa vào bả vai mà gánh hàng, hơn nữa trên đường đi vô cùng vững vàng, gánh hàng kia giống như đã khảm trên người y vậy.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Mã Kiều, không ngờ ngươi rất có thiên phú về mặt này nha, sau này nếu bị ta sa thải, có thể thử làm một lần.
Mã Kiều khẽ hừ một tiếng, hất đầu tỏ vẻ khinh thường.
Lý Kỳ đã thành thói quen từ lâu, cùng Mã Kiều đi tới trước của phủ Anh Quốc công, gõ mạnh vào cửa.Cộc cộc cộc!
Qua hồi lâu, cửa cũng được mở ra, chỉ thấy một đứa bé canh cửa vẫn đang buồn ngủ thò đầu ra nhìn, thấy Lý Kỳ đến quấy rầy giấc ngủ trưa của nó, liền hỏi:
- Xin hỏi các vị là?
Vẻ mặt Lý Kỳ hòa nhã nói:
- Ta là Kinh tế sử, có chuyện muốn thương lượng với Anh Quốc công.
Đứa bé canh cửa kia nghe thấy Kinh tế sử thì đột nhiên mở to mắt, trên dưới đánh giá Lý Kỳ.
Ôi! Xem ra Thái Du ở trong phủ không ít lần nhớ nhung tới ta nha, Lý Kỳ thẳng người nói:- Nhìn đủ chưa vậy.
- Đủ rồi, đủ rồi.
Đứa bé canh cửa kia gật đầu theo bản năng đáp lại hai tiếng, sau đó tỉnh táo lại, nói:
- Xin đại nhân chờ chút, bây giờ tiểu nhân đi thông báo.
Nói xong, nó lập tức đóng cửa lại.
Làm gì vậy? Ta tốt xấu gì cũng là đại quan Tam phẩm nha, chẳng lẽ không phải trước tiên nên mời ta vào phòng khách ngồi sao? Cơn giận cửa Lý Kỳ nhất thời xông lên, hai tay chống nạnh, thở hổn hển nói:
- Mã Kiều, Mã Kiều, có nhìn thấy không, có nhìn thấy không, chủ nhân có tố chất thế nào, thì nô bộc có tố chất như vậy, thật sự là buồn cười mà.Mã Kiều cau mày nói:
- Bộ Soái, không thể nói như vậy được. Ta và ngài cũng là quan hệ chủ bộc, nhưng
Tuy rằng y muốn nói lại thôi, nhưng Lý Kỳ vừa nghe đã hiểu, nói:
- Có ý gì hả, có ý gì hả, ngươi cứ nói tiếp đi chứ.
Mã Kiều biết lúc này Lý Kỳ là một quả bom hẹn giờ, ai đụng vào người đó chết, lúng túng nói:
- Ta chỉ muốn nói, ta sẽ mang theo tiền, tuy rằng không nhiều cho lắm.
Không thể không nói, thằng nhãi này thật sự không biết dụ dỗ người khác nha.