Lý Thanh Chiếu khẽ cười nói: - Theo như lời mới vừa rồi của phu quân, chính là dân chúng của bất kỳ một cái nào quốc gia đều nên có cụ bị đấy, hơn nữa thương nhân Đại Tống ta còn mang đến của cải cho bọn họ, kỳ thật người Oa trong xương cốt vẫn là khá kiêu ngạo, thậm chí có thể nói là tự đại.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Điểm ấy ta tuyệt đối đồng ý.
Lý Thanh Chiếu đối với loại ủng hộ vô điều kiện này của Lý Kỳ đã tập mãi thành thói quen rồi, cũng không có để ý, nói tiếp: - Từ cổ từng ghi lại, vào thời kì Đường triều cường thịnh, Oa quốc từng ba lần bốn lượt phái người tiến đến Trung Nguyên học tập, khi đó thật sự bọn họ vô cùng ngưỡng mộ văn hóa Trung Nguyên chúng ta, nhưng từ khi Đại Tống ta khai quốc tới nay, Oa quốc bọn họ cũng đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, sau khi bọn họ tiếp thụ văn hóa Đường triều, bắt đầu phát triển văn hóa thuộc về mình, hi vọng một ngày kia có thể ngang hàng cùng Đại Tống ta, văn hóa còn như thế, như vậy ở trong chính trị, liền càng lộ vẻ xông xáo rồi. Lúc trước thời kì Thần Tông Hoàng Đế, Đại Tống ta vốn là muốn và Oa quốc thành lập quan hệ ngoại giao, nhưng cũng bởi vì một câu trong thư Thần Tông Hoàng Đế gửi cho Oa chủ, thế cho nên không thể thành công.
- Một câu? Nói cái gì? Lý Kỳ hiếu kỳ nói.
Triệu Minh Thành nói: - Ồ, chuyện là như vầy, năm đó Thần Tông Hoàng Đế gửi phong thư cùng với một ít quà tặng cho Oa chủ, nhưng từ đó về sau, Oa quốc bên kia không tiếp tục hồi âm, mãi đến năm năm sau, Oa quốc mới lấy danh nghĩa Thái tể phủ bọn họ gửi một phong hồi âm. Đây hết thảy chỉ vì trong thư viết một câu nói như vậy, "Thưởng lại nước Nhật Bản " mấu chốt ngay tại ở hai chữ "Thưởng lại", trên dưới triều đình Oa quốc đối với điều này tỏ vẻ bất mãn mãnh liệt, cự không tiếp thụ, bọn họ cho rằng hai chữ này khiến Oa quốc bọn họ bị đặt trên vị trí là một phiên quốc, đây đối với bọn họ là không tôn trọng, cho nên hồi âm của bọn họ do Thái tể phủ phát ra, nhưng quà tặng cũng là nhờ thương nhân Đại Tống ta đưa về, mượn điều này cho thấy lập trường của bọn họ. Về sau Đại Tống ta hãy còn muốn cùng Oa quốc bắt đầu thành lập quan hệ ngoại giao tốt đẹp, tuy nhiên bọn họ đối với điều này vẫn biểu hiện vô cùng lãnh đạm, chỉ hồi âm, không hồi lễ vật phẩm, nhưng song phương vẫn có thư tín lui tới, mãi đến năm sáu năm trước, Hoàng thượng sai người đi Oa quốc bảo bọn họ ở thu thập kỳ trân dị bảo bổn quốc để tiến cống, từ đó trở đi, song phương liền đoạn tuyệt thư tín lui tới, nhưng dân gian mua bán vẫn chưa từng ngừng lại.
Toát mồ hôi!Con mẹ nó chứ! Không thể tưởng được Tống Huy Tông mạnh như vậy, có chút khí phách, nhưng là người ta không để ý tới ngươi, ngươi nên lôi kéo bọn họ nha. Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Như thế rất giống tác phong của người Oa, ta có thể lý giải được.
Lý Thanh Chiếu leng keng hữu lực nói: - Ta không dám bình luận hành động này của Hoàng thượng là làm đúng hay không, nhưng chỉ dựa vào hai chữ, Oa quốc liền nổi giận như vậy, thậm chí không tiếc đoạn tuyệt quan hệ ngoại giao giữa hai nước, bởi vậy có thể thấy được, quốc gia này cũng không quân tử, khí lượng hẹp hòi, tự cao tự đại, làm người ta bật cười. Hơn nữa, chỉ lấy cách nhìn của ta, bọn họ sở dĩ dám làm như vậy, cũng không phải là bởi vì bọn họ có khí phách, hơn nữa căn cứ vào tình hình mậu dịch dân gian trên biển của Đại Tống ta và Oa quốc, nếu mậu dịch dân gian có thể thỏa mãn những quý tộc kia của Oa quốc, bọn họ không cần thành lập quan hệ ngoại giao với Đại Tống ta.
Tư tưởng yêu nước của Lý Thanh Chiếu là không thể nghi ngờ, cho nên trong đó có chứa sắc thái chủ quan, cũng là không thể dị nghị. Nàng vẫn cho là từ xưa đến nay Trung Nguyên đại quốc, vốn là nên bát phương triều bái, vào thời Đường, ngươi nhiều lần đi sứ đến Trung Nguyên thể hiện thiện ý, nhưng đến lượt Đại Tống ta rồi, thái độ của ngươi chuyển biến liền nhanh như vậy, đường đường Trung Nguyên đại quốc ta đã thể hiện thiện ý với ngươi, ngươi chế giễu, còn bắt đầu già mồm cãi láo, đây thật sự là cho thể diện không cần thể diện, không phải tự đại thì là cái gì.
Triệu Minh Thành đã quen với tính cách không sợ hãi này của Lý Thanh Chiếu, cũng chỉ cười khổ không nói.
- Lời Triệu phu nhân nói không sai, trước kia cho tới bây giờ bọn họ cũng không tham dự Nguyên Đán triều hội của Đại Tống, hiện giờ muốn cầu cạnh ta, liền bật người vội vội vàng vàng chạy tới. Lý Kỳ ha hả cười, nói: - Tuy nhiên Triệu phu nhân tựa hồ đối với người Oa không có hảo cảm gì.
Lý Thanh Chiếu thản nhiên nói: - Chưa nói tới hảo hay không hảo, người Oa bọn họ như thế nào cùng ta có quan hệ gì đâu, ta chỉ là xử lý sự việc chứ không xử lý con người.
Triệu Minh Thành thấy không khí có chút quái dị, vội nói sang chuyện khác: - Đúng rồi, Kinh tế sử, ngươi mới vừa nói bọn họ lần này tới đây là muốn cầu cạnh Đại Tống chúng ta, không biết là chuyện gì, có thể nói cho biết hay không?
Lý Kỳ gật đầu nói: - Đương nhiên, chuyện thứ nhất chính là đồ hộp, bọn họ cũng nói rồi. Còn chuyện thứ hai sao, nói vậy Triệu tri châu cũng nghe nói, Đại Tống ta bắt đầu bán vũ khí ra nước ngoài.
Triệu Minh Thành cau mày nói: - Chẳng lẽ bọn họ là đến mua vũ khí hay sao?
- Không sai.
- Vậy ngươi có đồng ý không?
- Đây không phải do một mình ta định đoạt, còn phải Hoàng thượng gật đầu. Lý Kỳ sở dĩ nói chi tiết cho Triệu Minh Thành, đương nhiên không phải là bởi vì Lý Thanh Chiếu, mà là hắn được mượn việc này để hỏi thăm Triệu Minh Thành chút việc, hỏi: - Tuy nhiên ta rất muốn biết, Oa quốc bọn họ gần nhất lại không có chiến sự, tại sao phải mua vũ khí, Triệu tri châu, ngươi thân là tri châu Lai Châu, cách bọn họ tương đối gần, nên biết một ít chứ.
Triệu Minh Thành nói: - Cũng có nghe nói một ít, nhưng không rõ tình hình cụ thể lắm, kỳ thật Oa quốc bọn họ quốc nội cũng không yên ổn, chủ yếu mâu thuẫn vẫn đến từ tập đoàn võ sĩ và quý tộc triều đình, đương nhiên, giữa võ sĩ và võ sĩ cũng có không ít mâu thuẫn.
- Võ sĩ và quý tộc?
- Ừ. Thân phận của võ sĩ ở Oa quốc vẫn luôn không cao, hiện giờ những công khanh quý tộc tuy rằng thừa nhận địa vị của võ sĩ, nhưng hãy còn bởi vì thân phận hèn mọn mà có thêm kỳ thị, hơn nữa còn có rất nhiều hạn chế, trải qua thời gian dài, mâu thuẫn là không thể tránh được, ta nghĩ Y Hạ tiên sinh kia mua vũ khí, cũng là vì gia tăng địa vị của võ sĩ ở trong triều đình Oa quốc đi. Triệu Minh Thành gật gật đầu nói.
- Thì ra là thế!
Lý Kỳ thoáng gật đầu, trong lòng lại nghĩ, chỉ là điều gia tăng địa vị võ sĩ, vậy chỉ sợ còn chưa đủ đi, tốt nhất có thể đánh nhau, nói vậy, ta có thể bán càng nhiều vũ khí ra ngoài, nói không chừng còn có thể có được càng nhiều nha.
Triệu Minh Thành thấy Lý Kỳ híp mắt, một bộ dáng gian thương mười phần, không khỏi cảm thấy tò mò, nhẹ giọng hô:
- Kinh tế sử, Kinh tế sử.
Lý Kỳ nao nao, nói: - Ồ, ngươi nói cái gì?
Triệu Minh Thành sắc mặt sửng sốt, hỏi: - Ngươi đang suy nghĩ gì?
- Không nghĩ cái gì, không nghĩ cái gì. Lý Kỳ bật cười ha hả, cười nói: - Nói lâu như vậy, đều là nói chuyện của người khác, Lý Kỳ thật sự là chiêu đãi không chu toàn. Đúng rồi, không biết Triệu tri châu lần này tới cửa là vì chuyện gì?
Triệu Minh Thành chắp tay cười nói:
- Cũng không có đại sự gì, chính là nội tử ở quý phủ ở quấy rầy nhiều ngày, ta đây làm phu quân lý nên đến đáp tạ, chỉ tiếc Tam nương không ở, không thể tự mình đáp tạ, mong rằng Kinh tế sử có thể thay ta chuyển đạt.
Hóa ra là muốn đến thể hiện thiện ý với ta, xem ra ngươi cũng không hoàn toàn là một tên ngốc nhỉ. Lý Kỳ chắp tay đáp lễ nói: - Nhất định, nhất định.