- Chúc mừng Bạch nương tử
- Hạ quan bái kiến Tần Thiếu Tể, Tam Ti Sứ, Trần ngự sử.
Bạch Thiển Dạ hành lễ với ba người, bây giờ không giống với ngày trước, dù sao ngươi cũng đã làm quan, vậy thì những lễ nghĩa quan lại cao thấp phải tuân thủ nghiêm túc.
Trịnh Dật nhìn ra Bạch Thiển Dạ có phần căng thẳng, muốn nàng thả lỏng một chút, mới cố tình trêu chọc:
- Thất nương, trên triều muội phải để cho ta ít thể diện đấy nhé.
Bạch Thiển Dạ đâu dám chòng ghẹo lại Trịnh Dật, bọn Trịnh Dật có thể biểu hiện vô cùng tự nhiên, nhưng nàng thì không thể, nàng nhất định phải tỏ ra thật hoàn hảo, khiến không ai có thể lời ra tiếng vào, khẽ gật đầu đáp:
- Tam Ti sứ quá lời rồi.
Đám quan viên còn lại xem thấy các vị đại lão đều đã tới chào hỏi, nếu mình còn không qua đó, thì rõ ràng thể hiện ra bản thân có hơi nhỏ mọn rồi, vả lại không nể mặt sư cũng phải nể mặt phật, dù gì đây cũng là thê tử của Lý Kỳ mà, thế là bọn họ đều tiến qua bên đó, chào hỏi Bạch Thiển Dạ.
Bạch Thiển Dạ điềm đạm, đáp lễ từng người.
Một lát sau, lại có hai người bước từ ngoài cửa vào, người đến cuối cùng này nhất định là Lý Kỳ rồi, mà lần này hắn còn dẫn theo cả Vương Trọng Lăng để phân tán sự chú ý, tránh người ta lại bảo lần nào hắn cũng là người đến cuối cùng.
Quần thần vội vàng bước tới, chắp tay chào hỏi.
Bạch Thiển Dạ đưa mắt liếc nhìn Lý Kỳ, giữa hai hàng lông mày hơi co giật, nhưng vẫn đi tới hành lễ: - Hạ quan bái kiến Xu Mật Sứ, Vương hữu tướng.
Nhưng trong lòng thì đủ loại xúc cảm lẫn lộn.
Vương Trọng Lăng liền đáp:
- Thất nương, cháu khách khí quá rồi, giờ vẫn chưa lên triều, gọi ta là Vương thúc thúc là được.
Từ lúc quay về kinh tới giờ đây là lần đầu tiên Lý Kỳ trông thấy Bạch Thiển Dạ, ánh mắt hắn mau lẹ đánh giá nàng một lượt, ừ một tiếng, hướng về phía Tần Cối nói:
- Tần Thiếu Tể, Tam Ti Sứ, chúng ta ra ngoài nói chuyện.
Tần, Trịnh hai người ngây ra, nhưng cũng chẳng nhiều lời, cùng Lý Kỳ đi sang một bên.
Đám đại thần nhìn đến mù mờ như đang đứng trong màn sương, trộm nghĩ rằng bọn họ chẳng phải phu thê đó sao? Tại sao trông cứ như những người ngày xưa thì vô cùng thân thuộc, bây giờ chẳng khác kẻ xa lạ vậy.
Bạch Thiển Dạ trong lòng thở phào, đây chính là kết quả nàng mong đợi nhất.
Nàng biết hôm nay nhất định sẽ phải đối mặt với Lý Kỳ, đây cũng chính là điểm khiến nàng đau đầu nhất, bởi Lý Kỳ trước giờ đều rất ngông nghênh, chẳng ai dự đoán được hắn sắp làm ra chuyện gì, điều này làm Bạch Thiển Dạ rất lo lắng, nhưng xem ra bây giờ, nỗi lo lắng của nàng có hơi dư thừa.
Kỳ thực Lý Kỳ hiểu rất rõ trạng thái tâm lý khi đó của Bạch Thiển Dạ, mặc dù hắn có biết bao lời muốn nói nhưng hắn không muốn vì vậy mà làm phiền Bạch Thiển Dạ, do đó mới tỏ ra vô cùng bình thản. Cố gắng giảm đi áp lực trong lòng cho Bạch Thiển Dạ.
Lý Kỳ cùng Tần Cối, Trịnh Dật bước sang một bên, đi thẳng vào vấn đề chính, sắc mặt nghiêm nghị hỏi:
- Tần Thiếu Tể, chắc ngươi vẫn còn nhớ đám thương nhân Đại Thực lưu lại Đông Thành ngày đó.
Tần Cối sứng sốt, gật đầu nói:
- Tất nhiên vẫn nhớ? Sao Xu Mật Sứ lại hỏi chuyện này?
Lý Kỳ không đáp mà hỏi ngược lại:
- Ngươi vẫn luôn ở kinh thành, chẳng lẽ không hề chú ý đến bọn họ?
Tần Cối mờ mịt lắc đầu.
Lý Kỳ nhìn về phía Trịnh Dật
Trịnh Dật cũng lắc đầu.
Tần Cối hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lý Kỳ thuật lại một lần chuyện đám thương nhân Đại Thực mua cổ phần nhà xưởng cho bọn họ nghe.
Tần Cối kinh ngạc:
- Không thể nào, dạo gần đây chúng ta theo dõi rất nghiêm ngặt tình hình xung quanh kinh thành. Động tĩnh lớn đến vậy của bọn họ, chẳng có lý nào ta lại không biết được.
Trịnh Dật cau mày:
- Cũng chưa chắc, nếu gần đây bọn họ mới tới, chúng ta có thể sẽ bỏ qua bọn họ.
Lý Kỳ nói:
- Không sai, quả thật bọn họ gần đây mới xuất hiện. Các dấu vết đều cho thấy rõ rằng bọn họ làm như vậy là có âm mưu, đáng tiếc ta vẫn chưa thể điều tra rõ bọn họ rốt cuộc muốn làm gì. Kẻ chủ mưu đứng sau bức màn này là ai, bây giờ lại đúng vào thời điểm mấu chốt của việc thay đổi luật pháp, không được để xảy ra sơ suất nhỏ nào.
Trịnh Dật nói:
- Có cần báo cáo lên cho Hoàng thượng không?
Lý Kỳ lắc đầu:
- Trước mắt thì chưa, mấy tên thương nhân Đại Thực đó vẫn tuân thủ pháp luật,khi vẫn chưa có bất kì bằng chứng xác thực nào, tốt nhất chúng ta chưa cần báo lên hoàng thượng.
Tần Cối gật đầu:
- Không sai, hiện giờ hoàng thượng còn bận nhiều việc, xem tình hình trước mắt, việc này chẳng qua chỉ là một việc cỏn con, vẫn chưa tới mức phải đem ra nói trên triều đình, như vậy có hơi chuyện bé xé ra to rồi. Lát nữa bãi triều xong, giao cho kinh tế sứ đi điều tra là được.
Lý Kỳ và Trịnh Dật đều gật đầu biểu thị sự tán thành.
Một lát sau, cửa lớn đại điện từ từ mở ra, quần thần theo thứ tự tiến vào đại điện, vào lúc này, Lý Kỳ luôn nói chuyện cùng Tần Cối, Trịnh Dật chứ không nói câu nào với Bạch Thiển Dạ, điều này làm tâm hồn Bạch Thiển Dạ như lơ lửng trên không, mãi rồi mới chịu hạ xuống mặt đất.
Quần thần vừa ổn định chỗ đứng trong điện, Triệu Giai mặc long bào bước vào.
Sau khi hành lễ xong.
Triệu Giai ngồi trên long ỷ, đưa mắt nhìn quần thần một lượt, ánh mắt chỉ dừng lại trên người Bạch Thiển Dạ lâu hơn một chút, sau đó liền nói:
- Không giấu chư vị, trẫm từ sau khi lên ngôi, mấy tháng trời ngắn ngủi này khiến trẫm hiểu rằng ngôi vị hoàng đế này quả thực không dễ làm, nếu muốn làm một minh quân thì khó khăn chồng chất. Vẫn nhớ cái ngày mà ta lên ngôi thì đã gặp một loạt vấn đề khó khăn, những vấn đề đó vẫn luôn làm phiền trẫm khiến trẫm ăn ngủ không yên.
- Chúng thần không thể chia sẻ phiền muộn cùng hoàng thượng, mong hoàng thượng thứ tội.
Quần thần đồng thanh hô lên những lời giả dối.
Triệu Giai khoát khoát tay, ha hả nói:
- Nhưng đêm qua, trẫm có nhận được hai bản tấu chương, nội dung tấu chương vừa hay liên quan đến những vấn đề đang làm trẫm phiền muộn, hơn nữa, còn nói rõ phương pháp giải quyết, không cần biết có tác dụng hay không đều làm trẫm vô cùng vui mừng phấn khởi, càng thêm mong đợi buổi lâm triều sớm nay, bản tấu chương đầu tiên này chính là của Tần Thiếu Tể trình lên, còn bản thứ hai thì sao?
Y nói xong liền hướng về phía Bạch Thiển Dạ, nói:
- Chính là Kinh tế sử mới nhậm chức trình lên, sau khi trẫm đọc được tấu chương của Kinh tế sử liền thấy thấy bản thân vô cùng vui mừng với quyết định khi đó, nếu không trẫm hẳn đã thiếu mất một trợ thủ đắc lực.
Quần thần đều kinh ngạc nhìn Bạch Thiển Dạ, bọn họ vốn tưởng rằng Bạch Thiển Dạ là một nữ nhân, ngày đầu tiên lên triều, nhất định sẽ vô cùng khiêm tốn, nào biết được tấu chương đã được trình lên hoàng thượng từ đêm qua, hơn nữa còn nhận được lời ngợi khen của hoàng thượng, đây đã không phải khiếm tốn nữa, mà là trong giây lát đã làm được chuyện khiến người ta kinh ngạc.
Lý Kỳ lại chẳng có vẻ gì là bất ngờ, bởi hắn biết mục đích Bạch Thiển Dạ nhậm chức Kinh tế sử, cho nên Bạch Thiển Dạ làm như vậy là hợp tình hợp lý, còn về tấu chương, trước giờ hắn đều giữ thái độ không coi trọng, hắn có việc gì bình thường đều nói miệng, rất ít khi dâng tấu chương, dù có cũng là do Tần Cối viết giúp, thật ra là vì hắn ngại chữ viết của mình xấu đó mà!
Bạch Thiển Dạ điềm đạm bước ra hành lễ, nói:
- Đa tạ lời khen ngợi của hoàng thượng.
Triệu Giai gật đầu cười, cao giọng nói:
- Thật ra những khiếm khuyết của Đại Tống sớm đã lộ rõ không chút nghi ngờ, thậm chí có thể nói là người đời ai cũng biết, nhưng vẫn chẳng có cách nào để giải quyết, điểm mấu chốt nhất trong đó, chẳng qua chính là sự sáp nhập đất đai và hiện tượng tham nhũng. Triều đình cũng vẫn luôn tìm cách cải thiện tình trạng này, nhưng thu hoạch được rất ít, sau khi trẫm lên ngôi, liền ra quyết định nhất định phải cải tổ mọi thứ, nếu hiện tượng này không được loại trừ, Đại Tống ta sớm muộn gì cũng bị nó làm cho suy sụp.
- Hoàng thượng thánh minh.
Triệu Giai lại hướng về phía Tần Cối nói:
- Tần Thiếu Tể, trong tấu chương ngươi có nói, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để khống chế việc sáp nhập đất đai, nhưng sau đó còn nói tới việc không được dùng mưu mẹo để xử trí, duy chỉ có một bộ chế độ thu thuế hoàn thiện mới có thể vẹn toàn được cả hai bên, ngươi nói rõ cho trẫm nghe xem.
Tần Cối đáp:
- Khởi bẩm hoàng thượng, khi thần ở Thương Vụ Cục đương chức phó Kinh tế sử, đã từng làm nhiều cuộc điều tra về đất đai, phát hiện ra rằng nông phu ở nước ta chỉ chiếm có ba phần ruộng đất, địa chủ lại nắm giữ đến bảy phần, mà nông phu chiếm đến tám phần dân số cả nước, địa chủ chỉ có một phần, có thể thấy việc sáp nhập đất đai này đã vô cùng nghiêm trọng rồi.
Những số liệu này được nói ra làm đám quần thần im lặng cứng họng, bọn họ đều biết điều này đã vô cùng nghiêm trọng rồi nhưng không ai ngờ được sự chênh lệch lại lớn đến vậy.