Đoàn người nghe được thì liên tục gật đầu, cảm thấy Lý Kỳ nói rất có lý.
Nhưng gật đầu thì gật đầu, việc này thật sự không phải là việc người bình thường có thể làm được. Lý Kỳ tiền nhiều thế lớn, không đặt chút tiền này vào mắt, nhưng những thương nhân còn lại thì tính toán chi li, quản ngươi sống chế, dù sao ngươi cầm tiền rồi thì phải sống cho đủ.
So sánh ra, ánh mắt của người trước rõ ràng cao hơn người sau.
Trong mắt Triệu Giai sáng ngời, cười nói: - Tốt! Chủ ý này hay!
Dừng lại một chút, y lại nói: - Nếu Túy Tiên Cư làm như vậy, thì những thương gia còn lại cho dù trong lòng không nỡ cũng không thể không làm theo, bằng không, nhân tài trong tiệm bọn họ sẽ chạy đến Túy Tiên Cư, việc này cũng giống như là thưởng cuối năm lưu hành hiện nay vậy, chỉ là khác biệt một chút. Nhưng làm như vậy, những người trước đó không đi khám bệnh sẽ chạy đi khám bệnh, việc này sẽ thúc đẩy bệnh viện Bách Tính càng thêm thịnh vượng, có thể phát triển càng lâu dài hơn. Tích tiểu thành đại, tin rằng bệnh viện Bách Tính nhất định càng tốt hơn so với bệnh viện Thái Sư. Xu Mật Sứ không hổ xuất thân là thương nhân, một khoản tiền thì đã giúp triều đình giải quyết rất nhiều vấn đề.
Nói tới đây y lại cười nói: - Khanh và Thái Thái Sư quan hệ không tệ, tin rằng chuyện tốt cỡ này cũng không thiếu được bệnh viện Thái Sư rồi?
Lý Kỳ nói đúng sự thật: - Người làm ăn nói chuyện làm ăn, thù lao nhân viên của Túy Tiên Cư chúng ta cao thấp khác nhau, do vậy đãi ngộ về mặt này chắc chắn cũng có khác biệt, giống như đầu bếp của Túy Tiên Cư Ngô Tiểu Lục, Tiểu Ngọc, Điền Thất của tập đoàn Túy Tiên Cư, còn có nguyên lão Ngô Phúc Vinh, tiền khám bệnh của họ thần đều đưa vào bệnh viện Thái Sư, đặc biệt là mấy người này, thần không chỉ đầu tư tiền khám bệnh cho họ, hơn nữa còn bảo đảm cho cả nhà bọn họ. Thần là thương nhân, thần không đối xử bình đẳng được, bản lĩnh của ngươi lớn thế nào thì cầm bấy nhiêu tiền. Thật ra triều đình chẳng phải cũng làm thế sao, thù lao của Tể Tướng hơn Xu Mật Sứ thần không ít nha.
Tần Cối nghe được thì chỉ thầm mắng người, thù lao là thu nhập chủ yếu của ta, mà đối với ngươi mà nói, có và không có căn bản không có gì khác biệt.
Tên này thật sự là đủ đáng ghét, khi nên nói lời thật thì hắn lại cứ nói bậy, khi có thể nói uyển chuyển một chút, hắn liền trở nên ngay thẳng như vậy. Triệu Giai cũng không biết nên tiếp lời thế nào, nếu y gật đầu nói phải thì chẳng phải là nói đám người Lý Kỳ, Trịnh Dật, Lý Cương đều không bằng Tần Cối, vậy chẳng phải là chuốc thù hận cho Tần Cối sao, chỉ nói: - Trẫm cũng không trách khanh, khanh cần gì phải giải thích nhiều như vậy.
Bạch Thiển Dạ đột nhiên đứng ra nói: - Khởi bẩm Hoàng thượng, bây giờ cả nước đều đang khởi công xây dựng bệnh viện, nhưng xây được một bệnh viện không khó, khó là khó ở chỗ bệnh biện có thể thật sự làm được cứu người trị thương không. Trong dân gian có rất nhiều người lừa đời lấy tiếng, lợi dụng thuốc giả lừa gạt tiền tài, nhưng dược vật không phải là thương phẩm bình thường, có thể trực tiếp làm cho người bệnh vì thế mà táng mạng. Lúc trước triều đình vẫn luôn thiếu quản lý đối với chuyện này, bây giờ sao không nương theo bệnh viện mà điều chỉnh lại dược liệu, phương thuốc, cố gắng tránh xảy ra tình hình này.
- Đây cũng là một vấn đề.
Triệu Giai gật đầu, sắc mặt trở nên ngưng trọng, lại nói với Mao Thư: - Mao Viện trưởng, khanh có nghe được gì không?
Mao Thư đáp: - Vi thần có nghe được, muốn lập pháp đối với những người buôn bán thuốc giả không khó, nhưng trước tiên triều đình phải quản lý, bằng không rất nhiều tình huống đều không tra ra được. Hơn phân nửa dược liệu đều bán dựa theo phương thuốc, phương thuốc lại thiên biến vạn hóa, không thể so với vàng bạc, cái gì là thật, cái gì là giả hoàn toàn không có tiêu chuẩn chuyên môn. Nếu bệnh nhân không trị mà chết thì rốt cuộc là do uống nhầm thuốc, hay là lang trung thúc thủ vô sách, hay là nguyên nhân ở bản thân bệnh nhân. Nếu không có tiêu chuẩn hợp lý thì ai ai bị bệnh không trị mà chết đều có thể đổ lỗi cho phương thuốc, vậy thì trên đời này còn ai dám hành y nữa.
- Vậy cũng đúng.
Triệu Giai lại quay sang Bạch Thiển Dạ hỏi: - Kinh Tế Sử, khanh có thượng sách gì không?
Bạch Thiển Dạ nói: - Vi thần đề nghị triều đình có thể thành lập một Cục Giám Sát dược liêu, chuyên phụ trách quản lý dược liệu.
- Cục Giám Sát Dược liệu? Triệu Giai lộ ra vẻ mặt như đang suy nghĩ.
Bạch Thiển Dạ tiếp tục nói: - Vi thần từng hỏi qua nữ thần y Lưu Thập nương và mấy vị lang trung kinh nghiệm dày dạn ở bệnh viện Thái Sư, theo họ nói, có một số dược liệu vô cùng đặc biệt, cùng một chứng bệnh, cùng một phương thuốc, nhưng dùng trên người hai người khác nhau thì có thể tạo ra hai hiệu quả hoàn toàn tương phản, có khi thậm chí dẫn đến táng mạng. Nhưng lúc trước triều đình rất ít khi hỏi đến phương diện này, mỗi năm có vô số người vì uống nhầm thuốc giả, hoặc là dùng bậy dược liệu dẫn đến bỏ mạng, đây là tổn thất của Đại Tống ta, triều đình nên tăng cường quản lý.
- Cục Giám Sát Dược liệu tên như ý nghĩa, là chuyên quản lý dược liệu, tổng hợp phương thuốc trên thị trường, kiểm nghiệm mỗi một phương thuốc, định ra tác dụng và cấm kỵ của phương thuốc một cách tỉ mỉ. Như vậy, dân chúng có thể biết được một cách trực quan thuốc nào không uống được, thuốc nào uống được, bệnh bình thường cần phương thuốc nào để trị liệu, như vậy cũng tránh cho bọn họ lại tốn một khoản tiền mời lang trung khám bệnh.
Hồ Nghĩa nói: - Phương thuốc trên đời này nhiều vô kể, vậy cô phải thí nghiệm đến năm nào tháng nào, nếu có phương thuốc chưa qua thí nghiệm thì phải xử lý thế nào đây?
Lý Kỳ nhìn thấy Hồ Nghĩa thì cảm thấy thân thiết bội phần, tựa như lúc trước nhìn thấy Thái Du vậy, ha ha nói: - Ta nói này Hồ Thượng Thư, Trường Thành kia cũng không phải xây dựng trong một ngày, nếu ông không đi xây thì Trường Thành này từ đâu mà có. Phàm là việc gì đều bắt đầu khó khăn, nếu ông không làm thì vĩnh viễn không thể hoàn thành nha! Nếu lúc trước Thái Tổ Thánh thượng cảm thấy xây dựng Đại Tống cần rất nhiều thời gian mà không nỗ lực thì bây giờ ngay cả Đại Tống cũng không có nữa.
Triệu Giai nghe thấy hắn lôi Thái Tổ ra, trong lòng khó chịu, trầm mày nói: - Xu Mật Sứ, rốt cuộc khi nào khanh mới có thể sửa được tật xấu không che miệng này đây, thật sự hi vọng là có thuốc trị bệnh này.
Ta không nói như vậy thì sao hù được Tiểu Tiểu Hồ nhát gan đây, Lý Kỳ vội nói: - Dạ, vi thần biết tội.
Cho dù Hoàng đế đã lên tiếng, nhưng Hồ Nghĩa liếc Lý Kỳ, gã chịu quá nhiều thiệt thòi không dám khiêu khích bậy trước mặt Lý Kỳ nữa, hoàn toàn coi như không nghe thấy, nói: - Cho dù là vậ, vậy phương thuốc chưa qua kiểm nghiệm nên xử lý thế nào đây?
Bạch Thiển Dạ nói: - Đương nhiên là không thể dùng rồi, nhưng lúc ban đầu cứ làm như vậy, e rằng sẽ khiến rất nhiều người bất mãn. Có một số phương thuốc của người ta không sai, nhưng chỉ vì không có kiểm nghiệm mà bị đình chỉ, điều này đối với bọn họ mà nói cũng không công bằng. Nhưng triều đình có thể âm thầm trù bị trước, chỉnh hợp các dược liệu chữa các chứng bệnh thông thường, chọn ra dược liệu hiệu quả tốt nhất, thích hợp dùng rộng rãi nhất làm thuốc bình thường, phổ biến cho dân chúng.
Tần Cối đột nhiên lắc đầu nói: - Không ổn, không ổn, phương thuốc chính là gốc rễ căn bản của lang trung, bọn họ sao dễ dàng giao ra. Nếu triều đình cưỡng chế bọn họ giao ra bí phương thì có khác gì cường đạo đâu, sẽ dẫn đến ảnh hưởng tiêu cực cho danh dự của triều đình.
Bạch Thiển Dạ dường như sớm có chuẩn bị, bình tĩnh nói: - Thiếu Tể nói vô cùng đúng, điểm này đích thật là không thể không đề phòng, cho nên ta kiến nghị Lập Pháp Viện ban luật bảo mật tuyệt đối đối với Cục Giám Sát dược liệu, phàm là quan viên bước vào Cục Giám Sát Dược liệu thì phải ký khế ước giữ bí mật, chịu sự trói buộc của pháp luật, một khi phương thuốc bị tiết lộ ra ngoài, Viện Tư Pháp có thể tham gia điều tra, người phạm pháp không chỉ phải bồi thường tiền tổn thất cho đương sự, còn phải chịu hình pháp, bãi miễn chức quan, cách chức làm thứ dân.
Mao Thư đứng ra nói: - Vi thần tán thành Kinh Tế Sử nói như vậy, phương thuốc trên đời hiện nay tầng tầng lớp lớp, nhưng cái chân chính có thể dùng có thể lại ít ỏi không có mấy, hơn phân nửa đều là dùng để lừa tiền. Khi vi thần nhậm chức Tri phủ ở Đầm Châu từng gặp rất nhiều chuyện do lang trung dùng dược vật lung tung làm cho bệnh nhân mất mạng, nhưng lúc đó rất khó phán quyết là mưu sát, ngộ sát hay là không trị mà chết, điều này cực kỳ không công bằng đối với bệnh nhân. Tần Cối liếc nhìn Mao Thư, thầm nghĩ, đương nhiên là ông tán thành, phương diện mà Lập Pháp Viện tiếp xúc càng rộng thì quyền lực của hai viện lại càng lớn.