Phong Nghi Nô ngẩn ra, bừng tỉnh đại ngộ, nàng rốt cuộc hiểu ra Lý Kỳ chỉ muốn nói với mình, hắn hoàn toàn không để ý quá khứ của mình, một chút cũng không để ý, trong lòng hối hận vô cùng, ta một lòng nhớ nhung hắn, nếu hắn đã không để ý, vì sao ta còn bị những tục sự này quấy nhiễu chứ? Vì sao không thể giống như Quý Hồng Nô đợi hắn chứ? Ngẩng đầu, nói:
- Vậy muộimuội chẳng phải đã khiến huynh rất thất vọng sao.
Lý Kỳ xóa đi nước mắt trên mặt nàng, cười nói:- Vậy cũng không phải, ngoại trừ Mã Kiều ra, huynh luôn tràn trề hy vọng với mỗi người bên cạnh huynh, chứ đừng nói là muội, huynh chỉ muốn nói với muội, là lúc nào nên buông xuống thôi, đương nhiên, nếu Thánh chỉ này có thể giúp đỡ muộn, vậy đối với huynh mà nói, thật sự là thu hoạch ngoài ý muốn.
- Là lúc nào nên buông xuống sao?
Phong Nghi Nô thì thào lẩm bẩm.
Lý Kỳ đảo mắt, bỗng nhiên nói:
- Đúng vậy, nếu muội muốn chứng minh điểm này, chỉ có một biện pháp duy nhất.
Phong Nghi Nô theo bản năng nói:
- Cái gì?Lý Kỳ nghiêm túc nói:
- Rất đơn giản, chính là làm hư cái gì đó thành thực, à, làm nữ nhân danh xứng với thực của ta, tốt nhất cũng có thể mang thai, vậy muội chắc chắn sẽ không suy nghĩ nhiều, huynh sẽ cố gắng vì muội mà vào vai phụ vậy.
Phong Nghi Nô nhất thời ngây ra như phỗng, suy nghĩ nhảy vọt của Lý Kỳ thực sự khiến nàng khó tiếp thu được, chốc lát sau, nàng bỗng nhiên hiểu ra, đột nhiên giơ tay cướp đi Thánh chỉ trong tay Lý Kỳ, xì nói:
- Huynh đừng mơ gạt muội, muội không phải là Hồng Nô muội muội.
Nói xong, nàng liền chạy bước nhỏ ra cửa chính, nhưng chạy đến nửa đường nàng bỗng nhiên xoay đầu lại, mô phỏng ngữ khí của Lý Kỳ, vẻ mặt lơ đễnh hừ nhẹ nói:
- Nếu Thánh chỉ này làm huynh thấy vướng bận, muội đây đành miễn cưỡng cầmgiúp huynh, huynh cũng không cần cảm tạ muội đâu.
Ta đi! Làm ăn không phải làm vậy đâu! Nào có đạo lý nhận tiền mà không làm việc chứ. Lý Kỳ buồn bực nói:
- Ai, những lời ta vừa nói là phụng chỉ làm việc đó!
- Huynh đây là khinh nhờn thánh chỉ, phải quét đường cái đấy.
Sách! Muội đừng có lớn tiếng như vậy được không. Lý Kỳ căng thẳng nhìn quanh, thấy không có ai mới nhẹ nhàng thở ra, lại thấy Phong Nghi Nô thướt tha bao nhiêu yểu điệu bao nhiêu, trong lòng ngứa ngáy, lại hô:
- Bây giờ muội đi đâu?
- Muội đi tìm Lý tỷ tỷ.- À, đêm nay huynh rảnh, chi bằng đến đánh mạt chược.
- Được đó! Muội gọi Lý tỷ tỷ qua đánh với huynh.
Hứ. Nếu Lý Sư Sư cũng tới, ta đây làm gì có cơ hội xuống tay chứ! Lý Kỳ tức giận nói:
- Xin lỗi, huynh quên mất, đêm nay huynh còn phải giúp Hồng Nô dưỡng thai, muội tìm phu nhân đánh đi. Đúng rồi, ngoài cửa chính có rất nhiều quái thú đó, muội vẫn nên đi cửa sau đi.
- Vương tỷ tỷ nói cửa sau càng nhiều.
- Có phải thật không đó.
Lý Kỳ còn muốn nói nữa, nhưng Phong Nghi Nô đã ra cửa chính, cười lắc đầu,vừa mới quay lưng, chợt thấy một bóng hình xinh đẹp thoáng qua, vội vàng đuổi theo, nói:
- Phu nhân, phu nhân.
Tần phu nhân nghe được tiếng kêu của Lý Kỳ, thầm kêu khổ một tiếng. Thật ra mới nàng ấy thấy Lý Kỳ quay lưng đi, trong lòng rất lo lắng, liền muốn tới đây xem Phong Nghi Nô, nhưng không ngờ Lý Kỳ đã mai phục từ sớm rồi, ban đầu vốn định trốn đi, nhưng thấy Phong Nghi Nô và Lý Kỳ lại bắt đầu rùm beng, lại muốn ra mặt hòa giải, lại cảm thấy không tốt, thế là do dự cho tới bây giờ.
Lý Kỳ đuổi theo, cười dài nói:
- Phu nhân, phu nhân lại phạm quy nha.
Hai gò má Tần phu nhân choáng lên, lập tức nghiêm túc nói:- Nếu không phải ngươi cố ý chọc Phong muội muội, ta sao lại phải quan tâm chứ?
- Phu nhân chớ giận, ta cũng không trách phu nhân, chỉ nói thôi mà.
Lý Kỳ vuốt hai tay, cười ha hả nói.
Tần phu nhân thấy hắn không phiền nhiễu vì chuyện này, sửng sốt một hồi, lại thấy hắn mặt mày hớn hở, nói:
- Ngươi đúng là có bản lĩnh mà, có thể làm Phong muội muội vừa cười vừa khóc.
Lý Kỳ há không hiểu nàng đang âm thầm châm biếm mình, ra vẻ không biết:
- Phu nhân quá khen, ta có bản lãnh gì chứ, chẳng qua là làm cho Hoàng thượng ban ra bốn tờ Thánh chỉ thôi, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới đâu! Đúng rồi, còn nhớ lúc Hồng Nô mang thai, phu nhân nói thế nào nhỉ, si tâm vọng tưởngđúng không.
Tần phu nhân thấy bộ dáng hắn dương dương đắc ý, tu dưỡng ngày thường đều hóa thành hư ảo, hừ một tiếng, không nói gì cả.
Lý Kỳ cười dài nói:
- Phu nhân, phu nhân có hâm mộ không hả?
Tần phu nhân cau mày nói:
- Vì sao ta phải hâm mộ?
Lý Kỳ ha hả nói:
- Rất rõ ràng mà, phu quân người ngay cả một cha vợ cũng không có, ta nháy mắt thì đã có được bốn, hơn nữa đối diện ta là Hoàng thượng, chênh lệch rất lớn đó!Tần phu nhân nghe xong, giận tím mặt, quát:
- Làm càn, Lý Kỳ, nếu ngươi nói năng lỗ mãng với phu quân ta, thì đừng trách ta không nói tình cảm.
Một tiếng quát này của nàng, Lý Kỳ cũng có chút không chống đỡ được, thầm nghĩ, chết tiệt, đây chẳng lẽ chính là vênh váo đắc ý trong truyền thuyết sao, điềuđiều này sao có thể xảy ra trên người của ta chứ, không khoa học a! Vội vàng bổ sung nói:
- Phu nhân, lần này phu nhân thật sự hiểu lầm ta, ta cũng không phải có ý này, hoàn toàn ngược lại, trong lòng ta phu quân người tồn tại giống như thần tiên vậy.
Tần phu nhân nhíu mày liếc hắn.
Lý Kỳ chậc chậc nói:- Phu nhân, không phải Lý Kỳ ta ăn nói bậy bạ, chỉ với gia thế này, dung mạo này, vóc dáng này, tài học này, tính cách này của phu nhân, trên đời chỉ e không còn ai cả, nếu ta sinh ra sớm tám năm mười năm, dù là gặp được phu nhân, bốn điểm tốt nói trên thì không cần nhắc, chỉ với tính cách này của phu nhân, ta cũng phải chùn bước, tự thấy hổ thẹn, ngay cả ảo tưởng cũng không dám, cung phụng như nữ thần! Thực không dám dấu diếm, trong tưởng tượng của ta, nữ nhân tụ được ngàn vạn ưu điểm giống như phu nhân, nếu muốn gả đi, chỉ có hai cách, thứ nhất, vào cung làm phi làm hậu, thứ hai, lệnh của cha mẹ, tuyệt đối không có khả năng thứ ba. Nhưng mà, sự thật lại là, phu quân người dựa vào bản lĩnh của mình, đem ngươi ômkhông không không, lấy phu nhân về nhà, đây quả thực là chuyện lạ lùnghoàn mỹ, đây là gì chứ, đây là năng lực, đây chính là hình mẫu của nam nhân chúng ta. Nói tóm lại, phu quân người có thể cưới phu nhân về nhà, có thể nói là kỳ tích rồi, nếu còn có thể chiếm được sự yêu thích của Vương Thị lang, oa! Vậyta đây chỉ có thể nói một câu, thực là trời ưu đãi mà! Nam nhân chúng ta còn sống được sao!Tần phu nhân nghe hắn lưu loát phong phú nói một phen, nghe cứ cảm thấy kỳ lạ thế nào đó, mới nghe, cảm thấy đích thật là đang khen hai phu thê bọn họ, nhưng cân nhắc cẩn thận, bên trong ẩn chứa hàm ý châm chọc vô cùng, tức giận suýt nữa ngất đi, làm sao còn nói nên lời chứ.
Lý Kỳ thấy Tần phu nhân nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, giống như khúc dạo đầu trước khi nổi bão, vội nói:
- Sư tháià không, phu nhân, phu nhân cũng đừng quá tham lam, phu nhân cũng biết, văn chương của ta không nhiều, những lời tán dương khen ngợi này, đã xài hết từ ngữ trong đầu ta rồiđược rồi, xem ra lượng từ ngữ của ta không đủ rồi, ta trở về đọc sách trước, cáo từ.
Nói xong, Lý Kỳ liền chạy như một làn khói, Tần phu nhân khẽ run rẩy, không khó nhận ra nàng đang bên bờ bùng nổ rồi.