Lý Kỳ cũng nhân cơ hội hít thở lấy hơi, thầm nghĩ, chết tiệt, thời đại không có micro quả là chẳng thích hợp làm mấy chuyện này. Trời lạnh vậy mà còn phải gào khản cả họng, đúng là muốn giết ông đây mà.
Đợi cho tiếng vỗ tay lắng xuống, hắn lập tức nói tiếp:- Có câu uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ kẻ trồng cây, các em phải luôn cảm thấy biết ơn, khi hạnh phúc tới các em phải luôn ghi nhớ ai là người đã mang nó đến cho các em. Ông ấy chính là một bậc trưởng giả nhân hậu đáng kính, có lẽ trong mắt người khác, ông ấy có vô số danh hào tước vị, nhưng đứng trước mặt các em, ông ấy chỉ có hai thân phận duy nhất, một là "ân nhân", hai là viện trưởng của các em. Sau đây xin mời viện trưởng của Thái sư học phủ, Thái thái sư lên có đôi lời phát biểu. Xin mọi người cho một tràng pháo tay.
Tiếng vỗ tay lại vang lên.
Lý Kỳ xoay người lại, nhìn về phía Thái Kinh lúc này đang kích động không thôi, nói:- Xin kính mời viện trưởng lên phát biểu.
- Được được được. Làm phiền ngươi rồi.
Thái Kinh đứng dậy, tiến đến trước bục phát biểu, quét mắt nhìn một lượt, những khuôn mặt đơn thuần non nớt hiện lên trên đôi mắt mờ đục, lão nghĩ đến việc những đứa trẻ này tương lai sẽ trở thành hậu thuẫn vững chắc cho Thái gia, trong lòng vô cùng xúc động.
Có điều, Thái Kinh chung quy vẫn là người từng trải, không chút lúng túng, hơn nữa lão cũng giống Lý Kỳ, là một người có tài ăn nói, không cần thảo sẵn bài diễn văn, từ chuyện cơm ăn áo mặc đến chuyện thiên hạ hưng vong, từ các em học sinh đến bản thân lão, rồi đến cả hoàng thượng, từng câu nói ra, đều rõ ràng rành mạch, hấp dẫn lôi cuốn.
Mọi người đều lắng nghe như si như mê, mặc kêh những việc mà Thái Kinh đã từng làm với triều đình và dân chúng, có thể nghe được những kinh nghiệm từng trải của lão, đây vốn là một dịp ngàn vàng khó cầu.
Thái Kinh đã nói xong mà mọi người dường như vẫn còn đắm chìm trong những câu chữ kia. Một số có vẻ đăm chiêu, một số lại tỏ vẻ hoang mang, nhưng chẳng một ai cất tiếng vỗ tay.
Thái Kinh đối mặt với khung cảnh tĩnh lặng này, lòng tự tin chịu đả kích nặng nề, vừa nãy Lý Kỳ phát biểu, tiếng vỗ tay nhiệt liệt là thế, lão tự nhủ những lời tâm huyết này của mình chưa chắc đã thua kém những câu khích lệ kia của Lý Kỳ, nhưng không ngờ rằng kết quả lại như vậy.
Lý Kỳ cố gắng nháy mắt ra hiệu cho Âu Dương Triệt, khóe mắt sắp rách cả ra mà gã Âu Dương Triệt kia vẫn cứ cúi đầu trầm tư. Lý Kỳ giận đến mức thiếu điều ném quăng cái ghế vào đầu gã.
Đúng lúc này, một tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
Mọi người nhanh chóng sực tỉnh, bốp bốp bốp, những tràng pháo tay bỗng chốc vang lên, hết hồi này đến hồi khác, vô cùng vang dội.
Lý Kỳ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ liếc mắt nhìn Trần Đông. Y chính là người đầu tiên vỗ tay ban nãy. Trần Đông cảm nhận rõ ánh mắt ngạc nhiên của Lý Kỳ nhưng vẫn giữ nguyên bộ dạng nghiêm chỉnh, tựa như đang nói, ta đây là tùy việc mà xem xét, ngươi không cần phải nhìn ta như vậy.
Rất có cá tính, Lý Kỳ lại bực bội nhìn sang Âu Dương Triệt, trông thấy vẻ mặt ngượng ngùng của hắn ta, tựa như đang nói, tôi biết lỗi rồi.
Thái Kinh thấy vẻ mặt của mọi người không giống như đang giả vờ, cũng sực hiểu ra, hoá ra những lời phát biểu của mình khiến bọn họ quá chấn động, trong lòng có chút đắc ý. Lần đầu tiên, lão phá lệ nhìn Trần Đông bằng ánh mắt cảm kích, nhưng người kia căn bản không thèm tiếp nhận, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, làm như không thấy. Thái Kinh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nhưng cũng không thèm để ý, trái lại còn cảm thấy vô cùng kiêu hãnh. Đối với lão mà nói, được Trần Đông vỗ tay, đúng là sự tán thưởng to lớn nhất đối với bài phát biểu của lão.
Sau khi bài diễn thuyết đặc sắc của Thái Kinh kết thúc, Cao Cầu với tư cách đại biểu cho các nhà đầu tư bước lên phát biểu ý kiến. Tài ăn nói của ông không bằng Thái Kinh và Lý Kỳ nên đành dựa vào bản thảo. Nội dung chủ yếu mà ông đề cập đến là về phương diện đầu tư, điều này đương nhiên là do Lý Kỳ đã lưu ý cho ông.
Bánh mì và sữa đúng là những thứ thực tế nhất. Những học sinh kia vừa nghe thấy chúng, không cần Âu Dương Triệt nhắc nhở cũng tự động vỗ tay nhiệt liệt, nên mấy lần cắt ngang lời của Cầu ca. Thế nhưng Cầu ca không những không để tâm mà vẻ mặt càng thêm lộ vẻ đắc ý. Con người mà, nhận được sự tán thưởng thật lòng của người khác chắc chắn luôn là một việc khiến họ cảm thấy phấn khởi. Đặc biệt là gã Cao Nha Nội kia, trông thấy Cầu ca bước lên phát biểu liền phấn khích nhảy nhót, nếu không phải y còn nghĩ đến việc đã lén lút trà trộn vào đây, nói không chừng còn thật sự hét ầm lên.
Lý Kỳ ngồi trên đài trông thấy vậy cũng hoảng hồn, lo sợ thằng nhãi này sẽ làm ra những chuyện vượt quá giới hạn.
Cao Cầu phát biểu xong, tiếp theo đó là người đại diện cho các giáo viên. Sự xuất hiện của nhân vật này khiến tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc, đó chính là gã Hứa Tiên diện mạo xấu xí. Kì thực về phần đại diện cho giáo viên, Lý Kỳ cho rằng Bạch Thiển Dạ mới là sự lựa chọn tốt nhất, thế nhưng trong xã hội theo chủ nghĩa nam quyền này, để một nữ tử đại diện cho cả đám đàn ông lên phát biểu khó tránh khỏi những phiền phức không đáng có. Về phần Trần Đông và Âu Dương Triệt tuy tài hoa hơn người, có tài ăn nói, nhưng hai người này lại quá chính trực, chẳng hề biết lươn lẹo chút nào. Hứa Tiên tuy không tài giỏi bằng họ, nhưng người ta lại hiểu chuyện, biết nghe lời, có đôi khi, biết nghe lời còn quan trọng hơn cả thành thực.
Hứa Tiên cầm bài phát biểu do Lý Kỳ soạn sẵn, chiếu theo đó mà đọc, tuy thỉnh thoảng vẫn nhịn không được đệm vào đôi câu Khổng tử nói, Mạnh tử nói, nhưng cũng không ảnh hưởng lắm đến toàn bộ bài phát biểu. Điều này khiến Lý Kỳ vô cùng hài lòng.
Tiếp sau đó chính là đại diện học sinh lên phát biểu cảm tưởng. Việc này dĩ nhiên cũng do Lý Kỳ một tay soạn sẵn, nội dung đơn giản chỉ là những khó khăn mà các em đã nếm trải trước đây, phải biết trân trọng cuộc sống hiện tại, chăm chỉ học hành, không ngừng phấn đấu, để không phụ tấm lòng của Thái Kinh.
Đợi bọn họ lần lượt từng người phát biểu xong, Lý Kỳ lại bước lên bục nói lời bế mạc, tuyên bố buổi lễ khai giảng đến đây là kết thúc.
Khách mời rời đi trước, còn các em học sinh, dưới sự tổ chức của các giáo viên, gọn gàng chỉnh tề bắt đầu bước vào khóa học đầu tiên trong đời.
Hai gã ngốc Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu thì bị hai tên thuộc hạ tâm phúc của Cao Cầu khống chế dẫn ra sau viện.
Lý Kỳ vốn còn rất nhiều chuyện phải làm, nhưng dù gì hoàng thượng vẫn đang ở đây, hắn có vội mấy cũng phải đến chỗ Tống Huy Tông báo cáo trước đã. Vậy nên hắn liền cùng Thái Kinh, Bạch Thời Trung đi đến phòng làm việc của Thái Kinh.
Khi bọn hắn đến văn phòng viện trưởng, Tống Huy Tông, Triệu Giai, Vương Phủ và những người khác đã sớm có mặt tại đó.
- Vi thần tham kiến Hoàng thượng.
Đám người Thái Kinh, Lý Kỳ vừa bước vào liền lập tức hành lễ.
- Haiz, chư vị ái khanh không cần đa lễ.Tống Huy Tông chống hai tay lên bàn làm việc, lộ rõ vẻ bá đạo ngang ngược, cười ha hả nói:- Những bài diễn thuyết ban nãy của chư vị ái khanh thật khiến trẫm được mở rộng tầm mắt, nói hay lắm.
- Tạ ơn hoàng thượng đã khen ngợi.
- Các khanh xứng đáng được như vậy.Tống Huy Tông ý còn chưa dứt, tỏ vẻ tiếc nuối, thở dài nói: - Không giấu gì các khanh, ban nãy trẫm nghe các khanh nói xong, trong bụng cũng chất chứa đầy lời muốn nói cùng các học sinh, đáng tiếc là... haiz... thôi không nói nữa.
Không nói nữa? Không nói nữa thì ngươi còn đề cập đến làm gì! Cứ nói thẳng ra là muốn ta sắp xếp cho ngươi một cơ hội lên phát biểu cho rồi. Lý Kỳ bèn cười nói:- Việc này cũng đơn giản thôi, sau này hoàng thượng có thể đến Thái sư học phủ thị sát dân tình, đến lúc đó hoàng thượng có thể đích thân chỉ bảo các em học sinh kia. Đây cũng là vận may của bọn trẻ.
Tống Huy Tông mừng rỡ vỗ bàn nói:- Kế này rất hay. Được rồi. Đợi mấy ngày nữa, trẫm sẽ đến thị sát. Có điều, trẫm phải nói trước một câu, nếu các ngươi làm không tốt, trẫm cũng sẽ nghiêm trị không tha.
- Tuân mệnh.
Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói vô cùng ngạo mạn:- Các ngươi dẫn ta tới đây làm gì, cha ta đâu?
Đương lúc ngơ ngác, Lý Kỳ chỉ cảm thấy một bóng người thoáng qua trước mắt, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng la mắng giận dữ của Cao Cầu:- Hai tiểu súc sinh nhà ngươi, còn không mau lăn vào đây nhận tội.
- Phụ thân.
- Cao thúc thúc.
Cao Cầu lúc nổi giận thật khiến người ta sợ hãi. Hai gã tiểu tử Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu cúi đầu ngoan ngoãn tiến vào, hướng về phía Tống Huy Tông hành lễ: - Điệt nhi (tiểu nhân) bái kiến Hoàng thượng.
Cao Cầu quay về phía Tống Huy Tông và Thái Kinh chắp tay nói:- Bẩm hoàng thượng, bẩm thái sư, tiểu nhi dại dột, lại dám cả gan cùng Hồng Thiên Cửu của sòng bài Hồng Vạn tự tiện xông vào Thái sư học viện, suýt nữa hỏng mất nhã hứng của hoàng thượng, lại còn phá hỏng buỗi lễ khai giảng của thái sư. Kính xin hoàng thượng và thái sư trách tội.
Mấy trò mèo của Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu sao có thể qua nổi mắt mọi người. Nếu không có Tống Huy Tông, có lẽ Cao Cầu chỉ cần răn dạy bọn chúng một trận trước mặt Thái Kinh là xong chuyện. Nhưng Tống Huy Tông đã có mặt tại đây rồi, ông dĩ nhiên phải giao lại cho Tống Huy Tông xử lý, tránh người khác nói ra nói vào.
- Ái khanh hãy giơ cao đánh khẽ. Có gì mà trách phạt với không trách phạt chứ, trẻ con mà, không phải đều như vậy cả sao.Tống Huy Tông khoát khoát tay, cười hỏi: - Vừa nãy ai là người nhào lộn?
Lý Kỳ hoàn toàn không ngờ Tống Huy Tông lại hỏi đến vấn đề này, suýt nữa bật cười thành tiếng.
Hồng Thiên Cửu cúi đầu, khẽ giơ tay nói: - Bẩm hoàng thượng, là tiểu nhân ạ.
Tống Huy Tông ừ một tiếng, rồi lại quay sang Cao Nha Nội nói:- Nếu đã như vậy, Khang nhi, ngươi ắt hẳn chính là người lộn trên đất?
- Vâng ạ.Cao Nha Nội gật gật đầu.
- Hai tiểu tử ngươi thân thủ kể ra cũng nhanh nhẹn.Tống Huy Tông cười cười, hỏi: - Vậy các ngươi vào đây bằng cách nào?
Cao Nha Nội ngượng ngùng nói: - Bên cạnh cửa ạ.
- Tức là trèo tường vào?
- Có thể nói là như vậy.
- Nghiệt súc, vi phụ bình thường đã dạy ngươi thế nào? Không ngờ ngươi lại dám làm ra trò trộm gà bắt chó này, thật khiến ta tức chết mà.
Cao Cầu trợn mắt, chỉ vào Cao Nha Nội, mắng đến văng nước bọt vào hai gã tiểu tử đã sớm cúi gập đầu.
Sau mà đau khổ quá vậy nè!
Tống Huy Tông liền nói: - Haiz, Cao ái khanh bình tĩnh một chút, chớ nóng nảy.
- Vâng.Cao Cầu chắp tay thi lễ rồi lui sang một bên.
Tống Huy Tông lại hỏi:- Vậy hai ngươi tốn công tốn sức tới đây là vì mục đích gì?
Cao Nha Nội thấp thỏm bất an liếc mắt nhìn Cao Cầu, vẻ mặt sợ hãi.
Cao Cầu hận không thể đá hắn một cước, cả giận nói: - Khốn kiếp, hoàng thượng hỏi, ngươi cứ thành thật trả lời là được.
Cao Nha Nội cả người run bắn, nói: - Bẩm hoàng thượng, điệt nhi tới đây là muốn Mao Lư tự tiến cử.
Xong rồi, xong rồi. Lý Kỳ lập tức che mặt muốn khóc, vội vã kéo giãn cự ly ra xa khỏi thằng nhóc, dù có bị mắng là thiếu nghĩa khí cũng đành chịu.
Mọi người đầu tiên ngẩn ra, sau đó vẻ mặt lộ vẻ cổ quái, cúi đầu, toàn thân run rẩy. Cao Cầu lại càng đỏ bừng cả mặt, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Tống Huy Tông trợn to hai mắt, nhìn Cao Nha Nội với vẻ khó tin, rồi bỗng bật cười ha hả. Y vừa bật cười, những người khác liền không nhịn nổi nữa, có điều vẫn phải nể mặt mũi Cao Cầu nên chỉ đành cúi đầu cười trộm. Ngay cả Thái Kinh cũng không khỏi mỉm cười.
Hồng Thiên Cửu nhướng mày, nhỏ giọng nói:- Ca ca, huynh nói sai rồi, ta nhớ là Mao Toại tự tiến cử mình. (Cao Nha Nội nói nhầm chữ Mao Toại thành mao lư có nghĩa là con lừa)
- Vậy sao? Sao đệ không nói sớm.
- Đệ cũng có biết là ca ca sẽ nói sai đâu.
Cao Nha Nội da mặt cũng chẳng phải mỏng, cười hì hì nói:- Hoàng thượng, các vị thúc thúc bá bá, điệt nhi ban nãy chỉ muốn nói đùa một chút thôi, kì thực điệt nhi muốn nói là Mao Toại tự tiến cử.
Tống Huy Tông cố nén cười, nói: - Nói vậy, Khang nhi cũng muốn đến đây học sao?
Cao Nha Nội còn chưa mở miệng, Cao Cầu đã đứng ra nói: - Bẩm hoàng thượng, tiểu nhi càn quấy, xin người đừng trách.Nói xong, ông lại quay về phía Cao Nha Nội nói:- Nghiệt tử, vi phụ đã tìm cho ngươi mấy vị danh sư, ngươi hà cớ gì còn muốn đến đây học.
Cao Nha Nội uất ức nói:- Phụ thân, con có nói là muốn đến đây học đâu.
Cao Cầu kinh ngạc nói:- Vậy chứ ngươi muốn làm gì?
- Con muốn đến làm thầy giáo.
- Phì
- Phì
Lời còn chưa dứt, phàm là những người đang uống trà, đều phun hết ra ngoài, không có trường hợp nào ngoại lệ, có thể thấy lời nói của Cao Nha Nội có sức sát thương mạnh đến cỡ nào.