Mục lục
Bắc Tống Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là biểu diễn trực tiếp, không có NG, chỉ có ending.

Nhưng câu " thêm một vò nữa" của Cao Nha Nội đã đem vở diễn đến bên bờ vực, không thể không nói 1 câu, lực sát thương của tên đần này thực quá mạnh.

Làm thế nào bây giờ?

Cao Nha Nội nhất thời bị dọa cho toát mồ hôi, cảm giác say rượu lập tức tan thành mây khói, cả người đều bừng tỉnh.

Nhưng bản lĩnh gây họa của y và bản lĩnh cứu nguy của y hoàn toàn là một trời một vực.

Cái óc heo của y thì có thể nghĩ ra cách gì đây.

Bỗng nhiên, tên thọt Khúc Tam nói: - Các vị khách quan thật ngại quá, rượu trong tiệm ta đã bán hết rồi, ta phải đi ra sau lấy đã.

Lại trông thấy y khập khiễng đi về phía sau.

- Phù---!

Cầu ca thở phào nhẹ nhõm, cũng coi như là đã lừa qua được cửa ải này rồi.

Trong lòng Lý Kỳ lại nghĩ, cứu được một hồi, khó mà cứu được tiếp hồi 2, hồi 3.

Tên Khúc Tam đi về phía sau, Sài Thông sắc mặt lạnh lùng đưa cho y một vò rượu, không nói không rằng, hóa ra vẫn là Sài Thông thông minh,vừa nãy y trốn ở phía sau dùng tay ra hiệu cho Khúc Tam. Bằng không, đó có lẽ là một kết cục hoành tráng rồi.

Phải biết rằng Đông Tà còn chưa xuất hiện, Sài Thông làm sao có thể để Cao Nha Nội thực hiện được mưu đồ xấu xa, chắc chắn sẽ liều mình để giúp hai tên đần kia chùi mông, nhưng gan phổi thì sắp bị chọc tức đến vỡ tung rồi.

Rất mau chóng, Khúc Tam lại trở lại sân khấu, đem rượu đưa tới, Trương Thập Ngũ thấy như sắp sập xuống đến nơi, trong lúc rót rượu, hai tay run rẩy, may mà đầu năm nay chưa có chuyện gì đặc biệt, nhưng mà tim thì không tốt lắm, thực vẫn không thể cùng diễn với Cao Nha Nội, quá dọa người rồi.

Lúc này Cao Nha Nội đã tỉnh lại, không dám lớn tiếng kêu gào nữa, hơn nữa đầu óc bắt đầu có chút mơ hồ, thật thà bưng rượu lên, chạm vào một chút, vừa uống xong liền trợn trừng hai mắt, ngừng lại thầm thì: - Đây là rượu giả đấy à.

Rượu giả cái gì, đây rõ ràng là nước!

Sài Thông nào còn dám mang rượu cho bọn chúng, bên trong vò rượu này chỉ đựng toàn nước sạch.

May mà y nói rất nhỏ, khán giả không nghe thấy. Trương Thập Ngũ cũng thầm kêu một tiếng nguy hiểm quá, y dùng hết sức nháy mắt với Cao Nha Nội, sợ y lại hét lên: - Cái cửa tiệm nhà ngươi thật đáng ghét, giữa thanh thiên bạc nhật mà dám bán rượu giả.

Hồng Thiên Cửu lấy chân đá đá Cao Nha Nội, tên đần này cuối cùng cũng tỉnh lại, cạn sạch trong một hơi.

Trương Thập Ngũ cũng không dám lại để cho Cao Nha Nội cơ hội mở miệng, y vội vàng tiếp lời thoại, mà Hồng Thiên Cửu cũng đã tỉnh lại, lập tức nói theo kịch bản, đầu óc Cao Nha Nội vốn đang mơ hồ, may mà vòng một vòng cũng phản ứng lại được, trải qua trăm đắng nghìn cay, cũng coi như là đã trở lại viên mãn.

Điều này quả thực là không dễ dàng!

Do bây giờ chỉ mới vừa bắt đầu, chủ yếu vẫn chỉ có đối thoại, phải biết rằng diễn viên chính vẫn chưa xuất hiện, vốn chẳng có điều gì nổi bật, cho nên khán giả cũng không có phản ứng gì quá lớn, đều vẫn đang tập trung xem.

Nguy nan nhưng không hề hấn gì, hình ảnh đầu tiên này theo sự cáo từ về nhà của Dương Thiết Tâm, Quách Khiếu Thiên mà kết thúc.

Cuối cùng, có một cô gái lên sân khấu, nhưng cô gái này tướng mạo bình thường, chẳng khó coi như trong truyện miêu tả, nhưng cũng chẳng thể nói là đẹp, người này chính là mẹ của nhân vật chính, Lý Bình.

Nhưng dù vậy, dưới khán đài vẫn vang lên không ít tiếng vỗ tay, Lý Bình này tuy chỉ là một người phụ nữ thôn quê, nhưng lại khiến cho người ta nể phục, xem từ những tràng pháo tay dưới khán đài, khán giả đầy năm nay vẫn rất xem trọng tình tiết, không giống như người đời sau, không ăn mặc hở hang thì chẳng thể nào nổi tiếng được.

Tuy rằng đoạn này tình tiết chỉ có mấy câu ít ỏi, nhưng Hồng Thiên Cửu diễn rất tốt, nhìn đúng là một đôi vợ chồng, có thể thấy thằng nhãi này đúng là đã bỏ ra nhiều công sức. Hoàn toàn nhập tâm vào vở diễn, nếu đổi thành Cao Nha Nội, chắc chắn nhìn chẳng khác gì hai người xa lạ.

Sau đó, hai người Quách, Dương lên núi đi săn, lại đi tới chiếc bồn hoa bên cạnh.

Bỗng đâu nghe thấy tiếng hét: - Chạy đằng nào? Mau đứng lại cho ta!

Hai người vội vàng nấp vào phía sau bồn hoa.

Tâm trạng của khán giả lập tức thay đổi, ai nều đều nhướn lên mong đợi.

Chỉ trông thấy tên thọt Khúc Tam chống nạng bước vội từ phía bên cánh trái đi ra, người đóng vai Khúc Tam này vốn là một võ sư. Tuy rằng kịch bản yêu cầu bắt buộc phải chống nạng đi, nhưng bước chân của y thực không hề chậm chạp, có thể thấy rõ võ công, rất nhanh chóng, y liền trốn sau một bên đối nhỏ sau bồn hoa.

Phía sau y có ba tên ăn vận thành quan sai đuổi tới, đương nhiên, bọn họ cũng không dám dùng trang phục quan sai hiện giờ mà tự mình thiết kế ra, có thể khiến người xem hiểu đây là quan sai là được.

Nhóm người diễn viên quần chúng này đều là người từng luyện võ, là tay chân trong phủ Thái úy, cũng là tay sai của Cao Nha Nội.

Tên cầm đầu quát lớn: - Tên thọt kia, lão đây nhìn thấy ngươi rồi, ngươi còn không quỳ gối xin hàng.

Ngay sau đó ba người cầm đại đao hướng về phía bồn hoa.

Đột nhiên một chiếc nạng từ trong bồn hoa lao ra, trúng ngay giữa ngực tên sai nha cầm đầu, chỉ thấy y thét lớn một tiếng, bay về đằng sau, ngã mạnh xuống mặt đất.

Nhìn giống y như thật.

- Cẩn thận!

Dưới khán đài có không ít khán giả bất giác kinh hô ra tiếng.

Lại nghe thấy bao tiếng kêu sợ hãi của các thiếu nữ, bọn họ chưa từng trông thấy, theo bản năng sẽ thấy đây là thật, như thế phải đau lắm đấy!

Lý Kỳ ngồi trên lầu nghe thấy thầm cảm thấy buồn cười, diễn tệ như thế, các ngươi còn xem nhập tâm đến vậy, nếu như Ảnh đế ta xuất hiện, các ngươi chắc sẽ ngất cả mất.

Một tràng pháo tay nổi như sấm rền.

Theo sau chiếc nạng đó, dàn nhạc bắt đầu chơi, tiếng trống vang lên, tiết tấu nhanh vô cùng.

Tiếp sau đó mấy người nọ đứng thành một khối, loại võ thuật đấu đá thật giả lẫn lộn này, chính là điểm đặc biệt của sân khấu kịch kiểu mới.

Chỉ trông thấy tên thọt Khúc Tam hất nạng, lúc thì dùng 1 chân tung cước, lúc lại đâm cây nạng xuống đất, hai chân xoay tròn trên không trung, chặn lấy thanh đao đang vung tới, những chiêu thức đó đều là do Mã Kiều bớt thời gian tới dạy cho bọn họ, không chỉ có vậy, vua làm màu Sài Thông còn ở cạnh chỉ điểm, nếu bàn về làm màu, bọn họ hoàn toàn là Du, Lượng cùng thời đấy. Những chiêu thức do hai người bọn họ thiết kế, có thể không đặc sắc ư?

Bởi đã luyện tập nhiều lần, đều đã ăn vào trong xương tủy của bọn họ rồi, từng chiêu đều vô cùng linh hoạt, sắc bén, lại phối hợp cũng những giai điệu chuyên môn, khiến người ta không kịp nhìn, hoa cả mắt, mấy lần liền tên Khúc Tam kia gặp nguy hiểm đều gây ra những trận kinh hô, nhưng sau đó lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Đến cả Thái Kinh, cầu Ca bọn họ cũng trầm trồ khen ngợi.

Mà Lỗ Mỹ Mỹ xem ở bên ngoài tầng hai đều đã đứng bật dậy, nói:

- Nguy hiểm quá.

Mã Kiều vội nói: - Sư muội, muội chớ lo, đều sớm đã được luyện tập nhuần nhuyễn rồi, từng chiêu thức đều đã tập qua vô số lần.

Lỗ Mỹ Mỹ tò mò hỏi: - Sư ca, sao huynh biết rõ vậy?

Mã Kiều ha ha nói: - Bởi vì đó là do ta dạy mà.

- Vậy ư?

Lỗ Mỹ Mỹ nói: - Sư ca, huynh quả là lợi hại.

Lỗ Mỹ Mỹ đây chỉ là thuận miệng khen, nhưng lại khiến Mã Kiều ngây ra như phỗng, sững sờ chớp chớp mắt, trong đầu không ngừng vang vọng câu Lỗ Mỹ Mỹ vừa nói: - Sư ca, huynh quả là lợi hại.

Hạnh phúc dường như truyền từ gót chân lên đến tận trong tim, giống như được ăn mật ong vậy, chỉ thấy lâng lâng nhẹ bẫng, chỉ bằng 1 câu nói của Lỗ Mỹ Mỹ, chức chỉ đạo võ thuật này y chắc chắn sẽ làm, ai không cho phép, giết ngay lập tức.

Lý Kỳ ngồi trong phòng xem cũng liên tục gật đầu, đánh hay lắm, ừ, cũng có chút thú vị đấy, xem ra không có Nha Nội, mọi chuyện đều trở nên vô cùng hoàn hảo, tên ranh đó quả thực quá đáng sợ.

Thế nhưng, Nha Nội ngồi bên cạnh nghe thấy tiếng vỗ tay không dứt dưới khán đài, trong lòng khó chịu cực độ, trong lòng y nghĩ những tràng vỗ tay này là thuộc về mình, xoay đầu nhìn, chỉ trông thấy Hồng Thiên Cửu đang bám vào bồn hoa bên cạnh, sắc mặt căng thẳng nhìn về phía trước, buồn bực nói: - Tiểu Cửu

Hồng Thiên Cửu xem đến mê mẩn, vô cùng nhập vai, vừa nghe Tiểu Cửu, nhất thời không giấu giếm nói: - Tiểu Cửu cái gì, ngươi phải gọi ta là đại ca, chúng ta là huynh đệ kết nghĩa đấy.

Cao Nha Nội buồn bực nói:

- Ta nói ngươi đang làm cái trò gì vậy, bây giờ đâu có việc của chúng ta đâu.

Hồng Thiên Cửu nói: - Ta chẳng dễ dàng gì mới diễn Quách Khiếu Thiên được một lúc, đương nhiên phải thật nhập vai, cha ta và Thất Công đều ở dưới kia xem đấy.

Cao Nha Nội cũng biết tên Tiểu Cửu này, một khi đã chơi đến say mê thì thật sẽ bỏ ngoài tai mọi chuyện khác, nói: - Vậy---vậy được rồi. Ta nói đại ca à, chúng ta cũng là nhàn rỗi, sao không ra giúp tên Khúc Tam kia đánh chết mấy tên sai nha, cũng để thể hiện ra chút uy phong?

Hồng Thiên Cửu vội vàng nói: - Chuyện này là không được, chỗ này không sắp xếp cho chúng ta ra tay. Ca ca, ngươi chớ làm bừa, nếu như hồi này đã diễn hỏng, thì từ nay về sau còn có người đến xem không.

Trong lúc nói, y đã kéo lấy tay áo của Cao Nha Nội, sợ tên này xông ra ngoài.

Bỗng nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm dậy từ dưới khán đài, hai tên đần cùng lúc ngoái đầu nhìn, hóa ra Khúc Tam đã xử lý xong cả ba tên sai nha.

- Hay!

- Đánh hay lắm!

Tiếng khen ngợi không dứt.

Màn này xem đến mức kích thích vô cùng.

Cao Nha Nội sắp phát điên rồi, vậy mà lại không có phần của y.

Lại trông thất Khúc Tam xoay người, chậm rãi nói: - Quách huynh, Dương huynh, mời bước ra.

Cao Nha Nội nhẫn nhịn mãi cuối cùng cũng đến lượt y, không chờ đợi nổi đứng ngay ra.

Vốn dĩ kịch bản ở đây là Dương Thiết Tâm để bảo vệ cho Quách Khiếu Thiên, nên đứng ra phía trước để bảo vệ Quách Khiếu Thiên, mặc dù Cao Nha Nội cũng tiến lên phía trước hai bước như vậy, đứng che ở phía trước Hồng Thiên Cửu, nhưng y lại không phải vì bảo vệ nhị đệ, hai tay y run run nắm chặt lấy cây xiên, hai mắt bốc lửa, dường như đang muốn báo thù giết cha vậy, thật ứng với câu nói kia, ngăn người ta nổi tiếng, giông như giết hại cha mẹ người ta vậy.

Tên Khúc Tam kia thấy tình hình của Cao Nha Nội có chút gì không đúng lắm, trong lòng sợ tên này lại động thủ, vội nói: - Dương huynh, ngươi sử dụng Dương gia thương pháp, cây xiên này vẫn có thể dùng được, nghĩa huynh ngươi lại dùng một đôi đoản kích, vũ khí không thuận tiện sử dụng, vì thế ngươi đã đứng che trước người y, hay, rất có nghĩa khí.

Lời vừa nói ra, Cao Nha Nội nhất thời bừng tỉnh lại, trong đầu có chút mơ hồ, câu tiếp theo là lời thoại của mình à? Chân tay luống cuống thấy rõ.

Nhưng kịch bản vừa đúng là chỉ Dương Thiết Tâm bị Khúc Tam nhìn thấu tâm tư, cảm thấy chân tay luống cuống, việc này quả thần kỳ, người ngoài không biết, còn tưởng kĩ năng diễn xuất của người này rất ưu việt, đã được dày công tôi luyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK