Nếu không phải e dè đại kế của Lý Kỳ, sao Ngô Giới lại cho bọn họ có cơ hội để thở, nhất định nhất cử toàn diệt bọn họ, nhưng y không lựa chọn làm như vậy, cố ý dẫn Đoàn Chính Nghiêm đi đánh phủ Lộng Đống trước. Phủ Lộng Đống căn bản không có phòng thủ gì, còn chưa kịp đánh, thủ tướng của phủ Lộng Đống đã lĩnh binh lính toàn thành ra khỏi thành đầu hàng.
Nhưng chính trong ngày phá thành phủ Lộng Đống đó, Đại Tống đột nhiên tuyên bố tham chiến, cùng một ngày, Chiết Ngạn Chất đột kích quận Thạch Thành ở đầu bắc Đại Lý, chạng vạng ngày thứ hai đã công phá quận Thạch Thành, và còn đưa ra tin tức, mười vạn Tây Quân Đại Tống đã đến nơi, chuẩn bị cùng Đoàn thị bao vây phủ Thiện Xiển.
Về việc Đại Tống tham chiến, Ngô Giới tất nhiên nói trước với Đoàn Chính Nghiêm. Nhưng y nói với Đoàn Chính Nghiêm, Đại Tống tham chiến lần này, mục đích là không muốn sinh linh lầm than, bức bách Cao thị ra khỏi thành đầu hàng.
Đoàn Chính Nghiêm là một hoàng đế vô cùng chính trực, ông ta cũng không muốn lại giơ đại đao lên với dân chúng của mình, vì thế cũng liền đáp ứng ngay.
Liên tiếp mất quận Thạch Thành, phủ Lộng Đống, phủ Thiện Xiển đã vô hiểm khả thủ liễu.
Toàn bộ tập đoàn Cao thị hoàn toàn luống cuống, ông ta thậm chí ngay cả tư cách chất vấn Đại Tống đều không có, bởi vì Đoàn thị mới là chính thống, Đại Tống xuất binh tương trợ, đây là cử chỉ chính nghĩa, hơn nữa còn là Đoàn Chính Nghiêm mời tới, có gì không thể.
Bọn họ cũng đều biết, một khi Đoàn Chính Nghiêm công phá phủ Thiện Xiển thì nhất định không tha cho bọn họ, dù sao bọn họ trước nay cũng từng giam lỏng Đoàn Chính Nghiêm, hơn nữa còn làm chuyện nhục nhã đối với Đoàn Chính Nghiêm, nếu như bọn họ rơi vào tay Đoàn Chính Nghiêm, cái mạng nhỏ này xem như giao ra rồi.
Trốn!
Mắt thấy phủ Thiện Xiển này đã tràn đầy nguy cơ rồi, nội bộ tập đoàn Cao thị nhất trí quyết định lẩn trốn, nhưng bọn họ dường như không có quá nhiều lựa chọn, chỉ có chạy đến Nam Ngô.
Cao Minh Thuận dù gì cũng là người làm tướng quốc, biết rõ nhân tính, Nam Ngô hiện giờ bản thân còn khó bảo toàn, sao có thể giữ bọn họ lại bên cạnh, chỉ có dựa vào tiền và người. Binh mã thì ông ta còn lại hai vạn thân binh, nhưng ông ta có tiền nha. Quốc khố của Đại Lý đều nằm trong tay ông ta, thế là sau khi ông ta biết tin chiến bại sông Kim Sa, liền điên cuồng mang theo tất cả tiền tài nhân mã bỏ thành mà đi.
Đây chính là điều mà Ngô Giới muốn nhìn thấy nhất. Ngươi mang tất cả đi đi, đúng hợp ý ta. Bởi vì trong lòng y, Nam Ngô đã là vật nằm trong túi của Đại Tống, tiền này nếu để lại trong phủ Thiện Xiển, một khi phá thành, thì theo lý tất cả là thuộc về Đoàn Chính Nghiêm, nhưng nếu Cao Minh Thuận đem toàn bộ tiền đến Nam Ngô, vậy thì đợi sau khi quân Tống tiêu diệt Nam Ngô, số tiền này phải tính toán khác rồi. Chỉ với tính cách của Lý Kỳ, số tiền này không nói lấy hết, ít nhất cũng phải lột hết bảy, tám phần về.
Khi Đoàn Chính Nghiêm thống lĩnh đại quân đuổi đến phủ Thiện Xiển, cửa thành mở toang, đám người từng là “thần tử” kia quỳ trước mặt ông ta khóc rống lên. Đủ kiểu cầu xin tha thứ, nói gì mà lúc trước đều là Cao thị ép buộc bọn họ làm như vậy, không phải là ý của bọn họ, tóm lại chính là hy vọng Đoàn Chính Nghiêm có thể không chấp nhặt chuyện cũ, tha mạng cho bọn họ.
Đoàn Chính Nghiêm dù sao cũng là một hoàng đế hy vọng dùng nhân chính trị thiên hạ, nhìn thấy các thần tử như vậy, cũng chịu tha thứ cho bọn họ, và còn ra mệnh lệnh, kêu binh lính yên tĩnh vào thành, không được quấy nhiều dân chúng trong thành.
Ngô Giới đứng một bên, chỉ cảm thấy buồn cười. Tiền đã không có rồi, ngươi còn có tâm trạng lo mấy việc này. Nếu không phải y cố ý gây ra, lúc này nhất định sẽ thống lĩnh binh mã truy kích phía trước.
Sau khi vào thành, Đoàn Chính Nghiêm mới được biết Cao thị không chỉ đem người đi, mà đến cả quốc khố cũng dọn đi rồi, kêu lên một tiếng, suýt nữa thì bất tỉnh.
Nước Đại Lý này gặp phải nội chiến, vốn dĩ đã là tổn thất nặng nề, nếu đến cả quốc khố cũng không còn, quốc gia này còn làm sao mà quản lý được, không bột đố gột nên hồ a, vội vàng sai người đuổi theo Cao thị.
Lúc này Đoàn Chính Nghiêm đột nhiên trở nên khôn khéo, trong lòng ông ta nghĩ chuyện này có liên quan đến quốc khố Đại Lý, nếu để cho Ngô Giới dẫn người đuổi theo, ai biết bọn họ có nảy sinh lòng tham hay không, không thể để cho nhân mã của Ngô Giới đi, vì thế liền sai trưởng tử Đoàn Chính Hưng của mình lĩnh ba mươi lăm ngàn binh mã đi truy kích.
Đoàn Chính Hưng này cũng có lai lịch lớn nha. Người hậu thế đều biết đến, cũng không phải bởi vì y là quốc quân tương lai của Đại Lý, mà là thật ra y chính là nguyên mẫu của Nhất Đăng đại sư dưới ngòi bút của Kim Gia Gia.
Đoàn Chính Hưng lúc này mới hai mươi tuổi, đúng lúc ý khí phong phát, nhận được lệnh của phụ thân, lập tức lãnh binh đi truy kích.
Ngô Giới tâm sáng như gương, một lời cũng không nói. Ngươi thích cho ai đi thì cứ cho người đó đi, ta không nhảy vào vũng nước bẩn này. Căn bản y không lo lắng Đoàn Chính Hưng vẫn có thể lấy về những tài vật kia, bởi vì Cao thị không chỉ là chỉ có hai vạn binh mã, còn có hai vạn viện quân của Nam Ngô tới sau, Đoàn Chính Hưng tuổi trẻ hăng hái, kinh nghiệm còn thiếu, chuyến này nhất định là trở về tay trắng.
Quả nhiên, Đoàn Chính Hưng dãn binh đuổi theo bốn ngày, cuối cùng đã đuổi kịp Cao thị bọn họ ở khu vực gần phủ Tú Sơn Quận. Nhưng lại bị mai phục của liên quân Cao – Nam đánh cho đại bại, may mà Cao thị còn vội chạy trốn, lại sợ phía sau có truy binh của đối phương nên không thừa thắng đuổi theo, nếu không đội quân hơn ba vạn này của Đoàn Chính Hưng thế nào cũng tử thương hơn nửa.
Đoàn Chính Hưng đại bại quay về, Đoàn Chính Nghiêm sắc mặt tương đối khó coi. Ông ta vốn dĩ cho rằng đối phương chỉ là tàn binh bại tướng, tùy tiện chạy qua hù dọa, đối phương sẽ vứt bỏ tài vật mà chạy, nào biết Đoàn Chính Hưng lại bị đánh một trận đại bại quay về. Chuyện này khiến Đoàn Chính Nghiêm vô cùng tức giận. Ông ta cũng biết là sai, chỉ có thể khẩn cầu Ngô Giới, kêu y lãnh binh đi truy kích.
Vốn dĩ chuyện này chính là do Ngô Giới làm chậm trễ, nhưng Đoàn Chính Nghiêm lại không biết, bây giờ đến cầu cạnh Ngô Giới, vẫn cảm thấy rất có lỗi. Trong lòng ông ta nghĩ nếu bản thân dùng người không nghi ngờ, lượt đầu tiên cứ cho Ngô Giới đi, nói không chừng đã lấy được tài vật về rồi, bây giờ lại chạy đến cầu cạnh y, làm chuyện này thật là không hiền lành.
Ngô Giới nhìn thấy ở trong mắt, trong lòng mừng rỡ, vì thế nói:
- Đô thống, kẻ thù sớm đã chạy xa rồi, có đuổi cũng không đuổi kịp nữa.
Đoàn Chính Nghiêm lo lắng nói:
- Vậy phải làm thế nào mới được đây?
Ngô Giới chần chừ một lát, nói:
- Hiện giờ chỉ có một cách.
- Tướng quân mau nói.
- Tuyên chiến với Nam Ngô, tiến quân Nam Ngô.
- À?
Đoàn Chính Nghiêm hơi sững sờ. Kỳ thật ông ta cũng không đồng ý tiếp tục đánh nhau cho lắm. Hiện giờ hơn nửa địa khu Đại Lý đều đã lâm vào trạng thái tê liệt, ông ta hy vọng có thể sớm ngày chỉnh đốn nội bộ, chứ không phải là tiếp tục tác chiến với bên ngoài.