- Vâng.
Ngô Giới lại quay sang nói với các tướng sỹ: - Các vị, ban đầu Đại Lý vừa chiến, chẳng qua là mượn đao mổ trâu cắt tiết gà, chủ lực vẫn chính là Trấn Nam vương, hiện giờ mới là lúc chúng ta kiến công lập nghiệp. Sau khi cuộc chiến này qua đi, Trấn Tây quân chúng ta tất sẽ chấn động cả nước. Hơn nữa chỉ có sớm lấy được Thổ Phiên. Xu Mật Sứ mới có thể khiến cho chúng ta tiến quân Tây Vực, ở đó có chiến trướng lớn khiến chúng ta đi tới.
Câu nói này, sỹ khí lập tức được dâng lên, đều cảm thấy liên quân Thổ Phiên đã dùng dao này xả thịt, lần lượt hô lớn: - Tiến quân Tây Vực, tiến quân Tây Vực.
Chuyện này nếu để cho liên quân Thổ Phiên nghe thấy, thế nào cũng phải khóc ngất đi, cũng quá xem thường người khác mà.
..
..
Tình hình chiến tranh Nhật Bản cũng đã có chút nằm ngoài dự tính của Lý Kỳ. Bình Thị vốn đối kháng với ba thế lực lớn của Nhật Bản, đã rơi vào thế yếu. Hiện giờ lại bị Nguyên Thị hung hăng một phen, thế lực Quan Đông cũng bị quân kích tiệu diệt hầu như hoàn toàn. Tình hình cuộc chiến đã gấp rồi, hơn nữa bởi vì như vậy, Bình Thị trong triều đã mất đi hoàn toàn. Điểu Vũ Thiên Hoàng và Đằng Nguyên Thị hoàn toàn khống chế thế cục, một khi Bình Thị bị tiêu diệt, như vậy Đại Tống còn muốn tận dụng mọi thứ, điều này rất khó.
Cho nên, Lý Kỳ không ở lại Yến Sơn phủ lâu, Kỷ Yên đã tới được ngày thứ hai liền xuất phát tới Lai Châu.
Lai Châu lúc trước khá giàu có, bởi vì gần biển, lại đang trong phạm vi trung tâm kinh tế, văn hóa. Mặc dù thời kỳ Tống Huy Tông phản loạn không ngừng, khiến cho Lai Châu rơi vào thung lũng. Người dân cũng oán hận đất trời, nhưng bắt đầu từ khi quân Kim đi xuống phía nam, Lai Châu liền nghênh đón chuyển cơ mới.
Bởi vì ban đầu quân Kim xuống phía nam, dưới tổ chức cơ mật của Lý Kỳ, người dân phương bắc đều di chuyển tới Lai Châu chờ đợi, cũng chính là bán đảo Sơn Đông hậu thế. Những người này đều là mang theo gia tài chạy trốn, cho nên vừa tới Lai Châu, lập tức thúc đẩy phát triển kinh tế của Lai Châu, bao gồm nông nghiệp, công nghiệp, có rất nhiều người đến nay đều ở lại đây, không trở về cố hương.
Hơn nữa, bởi vì phòng thủ của Tông Trạch, Trương Thúc Dạ, cả đường đông Đông Kinh không chịu sự ăn mòn của chiến hỏa. Sau chiến tranh, kinh tế Lai Châu là bỗng nhiên phát triển mạnh, lại cộng thêm thương mại ngoài biển thịnh hành. Nếu không vì nguyên nhân chính sách, nền kinh tế Lai Châu nhất định không thể kém hơn Hàng Châu, chỉ là do chính sách của triều đình đã khiến cho Hàng Châu trở thành trung tâm kinh tế. Dù sao vị trí địa lý của Hàng Châu tốt, Lai Châu cũng gần Kim quốc, không được an toàn cho lắm.
Tuy nhiên ngoài Biện Lương, Hàng Châu ra, thì nền kinh tế của Lai Châu là phát đạt nhất.
Khi Lý Kỳ tới Lai Châu, là ca múa mừng cảnh thái bình, hiện lên khung cảnh phồn vinh hưng thịnh. Mặc dù Yến Sơn phủ phát triển rất tốt, nhưng người dân địa phương lại đang ở giai đoạn nỗ lực, mà người dân Lai Châu đều đã bắt đầu hưởng thụ cuộc sống. Từ ngành giải trí của họ đã có thể thấy được điểm sáng.
Tri phủ Lai Châu này từ sau khi Triệu Minh Thành bãi nhiệm, thì do Trần Bình lên nhậm chức, Trần Bình chính là người của Thái Kinh, bởi vì Lai Châu, Đăng Châu là nơi chính khách tất đua tranh. Kỳ thực khi đó Lý Kỳ cũng muốn sai người của mình đi, nhưng khi đó hắn không có bất kỳ thế lực nào, lão hồ ly Thái Kinh đã nhanh chóng tận dụng mọi thứ, sắp xếp cho Trần Bình lên nhậm chức Tri phủ Lai Châu.
Vứt bỏ hết thảy mọi thứ không nói tới, Trần Bình này đánh trận dù không được, nhưng khi đó có những lão tướng Tông Trạch, Trương Thúc Dạ, cũng không cần dùng tới ông ta nữa. Tuy nhiên Trần Bình làm kinh tế thật là tương đối tốt, dù sao cũng là nòng cốt của biến pháp Hi Ninh. Mặc dù thất bại, nhưng năng lực vẫn không thể nghi ngờ dược. Sau cuộc chiến trị lý của Lai Châu rất tốt, đó cũng là vì sao Trần Bình vẫn luôn ở lại Lai Châu.
Trong cuộc chiến đấu chính trị đó, Triệu Giai vốn là muốn làm rõ toàn bộ vây cánh của Thái Kinh. Trần Bình bình đương nhiên cũng là một người trong số đó, nhưng Tông Trạch, Trương Thúc Dạ lần lượt dâng tấu chương, hy vọng Triệu Giai đừng vội chỉnh đốn Lai Châu. Bởi vì khi đó Lai Châu vẫn phụ trách di chuyển người dân hồi hương, chính là dùng người. Lúc này bỏ cũ thay mới, cái mới tới lại không hiểu, rất khó mà xử lý được tình trạng phức tạp đó.
Đây mới là điều khiến cho Triệu Giai thả Trần Bình, chờ tới khi hồi phục tinh thần, Triệu Giai lại thấy Trần Bình quản lý Lai Châu rất tốt. Điều này càng không thể bỏ cũ thay mới được, do đó đã ở lại tới giờ.
Triệu Giai không nói gì, Lý Kỳ càng không thể mở miệng, Thái Kinh cùng hắn có lẽ là một phe. Trần Bình này hiện giờ chính là người của hắn, nên nhớ Tần Cối đó vẫn đang bên cạnh rục rịch. Y đương nhiên cũng muốn quản lý khối tài sản đó ở đường đông Đông Kinh, nhưng bên đó có Trương Thúc Dạ, Trần Bình, lại cộng thêm Lai Châu chính là trung tâm mậu dịch ngoài biển. Thương vụ cục thế lực ở đây cũng không nhỏ. Mặc dù Tần Cối vẫn tận dụng mọi thứ, ít nhiều đã bố trí một số người tới, giống như Đăng Châu đã quá bán đều là thế lực của y. Nhưng vẫn không thể khống chế hoàn toàn được.
Trần Bình vừa nghe thấy Lý Kỳ muốn tới, cũng không dám chậm trễ. Hiện giờ Lý Kỳ chính là chỗ dựa trong triều của ông ta, dẫn thuộc hạ đích thân tới trước cổng thành nghênh tiếp, sự phô trương này cũng không hề nhỏ.
Sau khi vào thành, lại ở trong phủ bày yến tiệc, tẩy trần cho Lý Kỳ. Mặc dù Lai Châu có tiền, nhưng Triệu Giai chủ trương không phô trương lãng phí, quy mô của bữa tiệc cũng không lớn, nhưng ngũ vị đều đủ, ăn cũng rất thích.
Sau khi cơm nước no nê, Lý Kỳ để Trần Bình đi làm việc của mình, không cần phải ở đây tiếp hắn.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Lý Kỳ đã sớm tỉnh dậy, còn Mã Kiều thì sớm đã ở trước cửa chờ rồi.
Lý Kỳ lên xe ngựa, thấp giọng hỏi Mã Kiều:
- Sắp xếp xong chưa?
Sắc mặt Mã Kiều không vui nói: - Chuyện này người yên tâm đi, tuyệt đối không thể có người theo dõi. Nếu chút chuyện này đều làm không tốt, ta sống trên thế giới này làm gì?
- Ngươi sống trên thế giới này không phải là vì Mỹ Mỹ sao?
- Ừ đúng vậy.
- Mẹ kiếp!
Hai người chủ tử nhân lúc yên lặng buổi sáng sớm, lặng lẽ đi tới phía dưới ngọn núi cao ở ngoài thành Lai Châu. Lý Kỳ xuống xe ngựa, cẩn thận nhìn trước ngó sau, sau đó mới đi lên núi.
Trên lưng chừng núi có một nơi khá kín đáo, Lý Kỳ thở hổn hển, bỗng phía sau một cây đại thù bước ra một người, cách ăn mặc của tiều phu. Người này vừa thấy Lý Kỳ tới, liền bước lên phía trước hành lễ nói: - Tiểu nhân Ngụy Minh tham kiến đại nhân.
- Miễn lễ.
Lý Kỳ mỉm cười gật đầu, trên dưới đánh giá bật cười ha hả nói: - Ngươi cải trang thế này rất tốt. Dừng lại một chút, lại nghiêm nghị nói: - Nói ngắn gọn, kế hoạch khả năng phải nói trước, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?
Ngụy Minh nói: - Đại nhân xin yên tâm, đều đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Rất tốt, nuôi quân nghìn ngày, dùng binh một giờ. Chính ngọ cũng quá bán rồi.
Khi Lưu Vân Hi ngồi trong phòng thường xuyên nhìn ra bên ngoài, trên mặt có chút lo lắng, nhíu mày nói: - Kỳ lạ, phu quân vừa sáng sớm đã đi đâu rồi, cũng không nói với chúng ta một tiếng. Bây giờ đã qua giờ ăn cơm trưa rồi mà vẫn không thấy quay về.
Lưu Vân Hi trước đây không có gánh nặng trên người, nhưng từ khi có chồng, có nhà rồi, cũng đã có người để vướng bận rồi.
Triệu Tinh Yến đứng bên cạnh khẽ nhíu mày, trên mắt không hề có chút lo lắng nào, nhưng trong ánh mắt lại đầy nghi ngờ, ngoài miệng lại cười an ủi: - Thập nương, cô cũng đừng quá lo lắng, Mã Kiều không phải đi theo rồi sao, có Mã Kiều, phu quân không thể có chuyện được.
Lát sau, Hoắc Nam Hi bỗng nhiên bước nhanh vào, dùng giọng nói khàn khàn nói: - Thập nương, Xu Mật Sứ trở về rồi.
Hai người phụ nữ liền đứng dậy đi ra ngoài, chỉ thấy Lý Kỳ hừ lên một tiếng uốn éo đi vào, giơ tay nhác chân lên cực kỳ lang thang. Hắn vừa mới vào cửa, liền thấy hai vị thê tử đứng trước cửa, không khỏi ồ lên một tiếng, nói: - Hai người đẹp, sao không ra ngoài đi dạo chút đi!
Triệu Tinh Yến cười mà như không cười nói: - Chúng ta thực ra cũng muốn ra ngoài xem xem phong cảnh Lai Châu này chỉ là phu quân của chúng ta lại không dẫn chúng ta đi.
Trong lời có lời à. Lý Kỳ liếc nhìn Triệu Tinh Yến, thấy ánh mắt nàng lộ rõ vẻ hồ nghi, tròng mắt nhìn ngang liếc dọc, rõ ràng là có chút chột dạ.
Lưu Vân Hi thật ra là khá đơn thuần, hỏi thẳng: - Phu quân, vừa sáng sớm huynh đã đi đâu thế? Vì sao không nói với chúng ta một tiếng? Lẽ nào huynh còn có chuyện gì không thể nói với chúng ta sao?
Hai người phụ nữ này, một người rất khôn khéo, dường như có thể sẽ nhìn xuyên thấu người ta, khiến cho người ta không thể đề phòng được. Người còn lại thì lại rất đơn thuần, trong lòng không giấu được việc gì, cho dù khi nào, đều là có lời nói thẳng, không quanh co bao giờ.
Nhưng có thể nói là hỗ trợ lẫn nhau, song kiếm hợp bích của hai người, uy lực đã tăng lên rồi.