Tống Huy Tông nhấc tay lên nhắc nhở:
- Các ngươi không cần đa lễ, ở đây không cần phân biệt vua tôi, chỉ có chủ khách mà thôi.
Hiển nhiên là ông ta cũng đã hoàn toàn bị cuốn vào cuộc chơi rồi.
Đám đại thần kia đều hiểu Tống Huy Tông là người thế nào, đoạn vội vàng rối rítgật đầu, nhưng cũng biết ý ngồi sát lại với nhau, dành ra một chiếc bàn trống. Điểm này thì Tống Huy Tông bình thản ghi nhận, dù thế nào thì cũng không thể để Hoàng Thượng đứng ăn, thần tử thì ngồi ăn chứ, thế thì còn ra cái thể thống gì.
Thái Kinh đột nhiên nhìn ra bên ngoài cười ha hả nói:
- Thì ra là do tiểu sư phụ Lục Tử vào bếp.
Lão thường lui tới Túy Tiên Cư, còn Ngô Tiểu Lục lại khá ngoan ngoãn, cho nên, lão và Ngô Tiểu Lục có thể coi như có chút quen biết.
Chỉ thấy trước cửa tiệm, Ngô Tiểu Lục đầu đội mũ cao, trên người mặc tạp dề, tay cầm một cái xẻng nấu ăn đứng trước lò than nhún nha nhún nhảy, vẻ rất đắc ý, đoạn thấy vậy vội hướng về phía mọi người hành lễ.
- Hương vị món thịt nướng này hình như cũng có chút khác biệt đó!Tống Huy Tông tiến lên phía trước, khẽ khịt khịt mũi, hỏi:
- Tiểu Lục Tử, món thịt nướng này của ngươi hình như rất đặc biệt.
Ngô Tiểu Lục gần đây cũng có tham gia Tứ Quốc Yến, Tống Huy Tông và đám đại thần đều biết y, đoạn nịnh bợ nói:
- Hoàng Thượng quả là lợi hại, vừa ngửi một cái đã phát hiện ra, món thịt nướng này do Lý ca mới dạy thần không lâu, ngon lắm ạ.
Lý Kỳ xầm mặt lại nói:
- Ngươi lại quên rồi đấy, khi đang nướng thịt thì ít nói thôi.
- Dạ dạ dạ.
Tuy nhiên cái câu nịnh bợ vừa rồi thì lại rất có tác dụng, Tống Huy Tông nghexong thấy trong lòng rất khoan khoái, đoạn cười ha hả nói:
- Vậy mang một suất thịt nướng lên đây.
Ngô Tiểu Lục đột nhiên quay sang Lý Kỳ hỏi:
- Lý ca, dùng thịt gì vậy?
Lý Kỳ trầm giọng nói:
- Haizz! Tiểu tử ngươi đùa ta đấy à, đương nhiên là loại dự trữ đặc biệt nhất rồi.
Tống Huy Tông ồ một tiếng, nói:
- Loại dự trữ đặc biệt?
Lý Kỳ cười nói:
- Hoàng Thượng, loại thịt nướng này nếu như dùng bắp bò thì hương vị sẽ ngonhơn, nhưng Hoàng Thượng cũng biết đấy, thịt bò không phải lúc nào cũng có, nên lượng hàng rất ít, thần đành để dành một ít chuyên để phục vụ cho Hoàng Thượng. Bọn họ đều là ăn cá nướng hoặc là thịt lợn nướng cả.
Tên tiểu tử này thật là biết điều đó. Tống Huy Tông mỉm cười, nhìn Lương Sư Thành vẫy tay, rồi tự mình cũng ngồi xuống cạnh bàn.
Lương Sử Thành tiến lên hỏi:
- Bao nhiêu tiền?
Ngô Tiểu Lục nói:
- 200 văn tiền 1 suất.
Lương Sư Thành nhìn cái đĩa thịt bé con con, lại mỏng dính, liền cau mày nói:- Có tí thịt thế này mà đòi 200 văn, ngươi cố tình hét giá đấy hả?
Ngô Tiểu Lục vẻ rầu rĩ tủi thân nói:
- Lương Thái úy, là do Lý ca dặn dò đấy ạ.
Lương Sư Thành lập tức trợn mắt nhìn Lý Kỳ, Lý Kỳ cười khà khà nói:
- Thái Úy, thịt bò mà, đương nhiên là phải đắt hơn một chút, hơn nữa 200 văn với Thái Úy mà nói thì có khác nào một sợi lông tơ đâu.
Thái Kinh ho nhẹ một tiếng, có vẻ hơi lúng túng nói:
- Không thể nói như vậy được. Bọn ta đâu có mang nhiều tiền trên người, cũng chẳng dẫn theo đầy tớ, trên người chỉ có chút tiền này, nếu cứ ăn như vậy thì ra khỏi cửa hàng này là hết sạch rồi.Cao Cầu bỗng nhiên nói:
- Ta nói này tiểu tử, ngươi cũng thật là, đây chỉ là việc làm mang tính tượng trưng thôi, ngươi bán đắt như vậy, thế chẳng phải là cố tình bỡn cợt bọn ta không hả?
Lý Bang Ngạn hừ một tiếng nói:
- Đúng thế, đúng thế, thế này còn đắt hơn cả quán ăn bên ngoài.
Bọn họ hùa vào với nhau lên án, Lý Kỳ quả thực có chút chịu không nổi, nói:
- Các vị, đây là thịt bò, không phải thịt bình thường, hơn nữa số lượng cực ít, vật lấy hiếm làm quý, nếu các vị chê đắt thì có thể gọi món khác mà.
- Hừ!
Đám đại lão nhân trợn to hai mắt nhìn Lý Kỳ.Làm gì vậy? Định đánh nhau đấy à? Ở đây toàn là tiểu đệ của ta đấy nhé! Lý Kỳ ngượng ngùng nói:
- Hay là thế này đi, phía sau còn có rất nhiều đồ ăn, nếu như các vị mỗi người ăn một suất, thì các món kia sao có thể nuốt nổi nữa, suất thịt này các vị gộp tiền lại mua, sau đó ta chịu lỗ tặng thêm cho các vị một suất cơm trộn.
Thái Kinh sáng mắt lên nói:
- Cơm trộn?
- Đúng thế, đúng thế.
Mấy tên không biết xấu hổ nhìn nhau một cái, thầm nghĩ cái giá này kể cũng hợp lí, Lương Sư Thành nói:
- Vậy còn nghe được, tuy nhiên, sao ngươi không phải trả tiền?Lý Kỳ buồn bực nói:
- Ta có ăn gì đâu.
Nghèo mà!
Mấy tên gia tài vạn quan bắt đầu bóp túi quần gom tiền lại với nhau, để ăn được một suất thịt nướng thật là vất vả quá. Ngô Tiểu Lục thấy thế, trong bụng cười trộm, chủ ý này của Lý Kỳ thật ác, nếu như nói chuyện này ra bên ngoài, e là người ta cười vỡ bụng mất.
Trong chốc lát, thịt nướng đã được mang lên, mỗi người được một miếng bé tẹo, bỏ mồm một hai miếng là hết. Nhưng chẳng có ai để ý rằng, đây mới chỉ là bắt đầu, phía sau còn rất nhiều món ngon đang chờ đợi bọn họ, cần phải dành bụng mà ăn chứ.Tống Huy Tông thấy dưới miếng thịt nướng còn lót một miếng lá màu chàm, trên mặt thịt còn có một ít kim chi, liền hỏi:
- Cái lá này là?
Lý Kỳ giải thích:
- Đây là lá tía tô, món thịt nướng này phải cuốn lá tía tô ăn kèm.
- Ra là vậy!
Mấy người lập tức vươn tay với lấy lá rau, cuộn lại với thịt, bọn Tống Huy Tông, Lý Bang Ngạn còn trẻ, thấy chỗ thịt có tí tẹo, liền bỏ cả vào mồm, vừa mới nhai được một hai cái, Tống Huy Tông đã không kìm nổi gật đầu lia lịa, cũng không buồn giữ hình ảnh, nhuồm nhoàm nhai ngấu nghiến. Ăn xong, vẫn cảm thấy chưa đã, nói:
- Lý Kỳ, món thịt nướng này của ngươi thật là ngon quá, cái vị thanh mát của látía tô, kết hợp với vị thịt nướng thơm nồng, một thanh một nồng, hòa quyện lại với nhau, lại thêm vị nước tương đặc biệt và món kim chi ăn kèm, có thể nói là hoàn mĩ đó!
Thái Kinh gật đầu nói:
- Hoàng Thượng nói đúng lắm, món thịt nướng này cuốn với lá tía tô ăn kèm, thật là sướng miệng, ngậy mà không ngấy, ăn xong dư vị còn mãi.
Bây giờ với bọn họ mà nói là đành phải nhịn, có chút ít thế này sao đã miệng được, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, không thể vì một cái cây mà bỏ cả một cánh rừng được, thế là mấy người nhìn nhau nén nhịn vẻ rất khó chịu.
Còn Phác Trí Khiêm thì cứ như chưa từng ăn thịt bao giờ, trông một vẻ mặt tâm đắc lắm, ăn mà như chìm đắm trong cảm giác say mê mĩ vị vậy, như thể không muốnbước ra thế giới thực tại nữa, thế là mặc dù đã ăn xong, nhưng người vẫn cứ ngây ra, có thể nói là “tình ăn sét đánh” đây mà.