- Món ăn thứ sáu, tên là Cao Phan Hà. Lý đại ca nói, Cao Phan Hà này dù không ngon bằng gạch cua, nhưng rất bổ dưỡng. Dặn ta bảo ngươi ăn nhiều một chút.
Người đánh cá kẹp lấy miếng thịt tôm dính đầy nước tôm, bỏ vào trong miệng, cẩn thận nhấm nuốt. Y thở dài, nhẹ gật đầu, liếc mắt nhìn Trần Tiểu Trụ đứng ở cuối hàng, hỏi:
- Sáu món ăn đã dâng đủ. Không biết vị tiểu ca kia bưng cái gì?
Trần Tiểu Trụ đi tới, đặt cái khay xuống. Phía trên là một bát cơm trắng.
Ngô Tiểu Lục cười giải thích:
- Sư phụ của ta nói, một bữa cơm ngài chỉ ăn có bốn con tôm nhỏ, đoán chừng ngài là một vị quản gia tiết kiệm. Một người nam nhân từ nhỏ ngay cả miếng thịt cũng không nỡăn. Cho nên sợ ngài ăn không đủ no. Vì vậy cố ý tặng ngài một bát cơm tôm. Bát cơm này được rải nước súp luộc bốn con tôm, hương vị không hề kém so với sáu món trước. Quan trọng là món này không thu tiền. Ngài cứ tự nhiên.
Mọi người vừa nghe, liền cười ha hả.
Người sáng suốt có thể nhìn ra, người đánh cá này tới đây không phải là dùng cơm, mà là cố ý gây chuyện. Nhưng Lý Kỳ chỉ dùng vài đĩa nước chấm, liền hóa giải một cách đơn giản. Mà còn lãi ba mươi lượng. Quả thực khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.
Khóe miệng người đánh cá lộ ra một tia cười nhạt, sắc mặt cũng trở nên âm trầm. Y vỗ tay mấy cái, cười lạnh nói:
- Tài nấu ăn của Lý sư phó đúng là cao. Tại hạ Hoàng Văn Nghiệp lĩnh giáo. Nhưng bát cơm trắng này, Văn Nghiệp tâm lĩnh. Cáo từ.
Hoàng Văn Nghiệp nói xong, liền đội nón, khiêng cần câu chuẩn bị rời đi.
- Đợi chút.
Ngô Tiểu Lục chợt gọi y lại.
Hoàng Văn Nghiệp xoay người lại, kinh ngạc hỏi:
- Vị tiểu sư phó này, còn có việc gì không?
- Ngài để quên sọt cá.
- Đa tạ.
Hoàng Văn Nghiệp nhận lấy sọt cá, nhìn Ngô Tiểu Lục với vẻ thâm ý, cười ha hả, sauđó xoay người rời đi.
- Lục Tử, tài nấu nướng của sư phụ ngươi đúng là tuyệt.
- Đúng, đúng. Không biết sư phụ ngươi còn có thể làm món gì?
- Món ăn tâm đắc của sư phụ ngươi là món gì?
Hoàng Văn Nghiệp vừa đi, mọi người liền xông tới tán dương.
Đúng lúc này, trên lầu vang lên một giọng nói không hài hòa:
- Điêu trùng tiểu kỹ mà thôi.
(Ý chỉ tài mọn, không đáng kể.)
Mọi người sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy là một công tử tuấn tú.
Vị công tử này cười lạnh, vung tay áo lên. Chỉ nghe một tiếng đông nhỏ, Ngô Tiểu Lục bỗng cảm thấy trước ngực bị cái gì đụng phải. Cúi đầu nhìn, chỉ thấy là một cục giấy. Cậu ta nhặt lấy, mở ra xem, trên đó có viết ba chữ to Cúc Hoa Tàn.
Ghi gì vậy?
Đúng lúc Ngô Tiểu Lục khó hiểu, lại nghe vị công tử kia nói:
- Nếu như sư phụ của các ngươi có thể làm ra được món này, đừng nói năm lượng bạc. Cho dù một trăm lượng bạc cũng không thành vấn đề.
Nói xong, y lại tự rót rượu uống.
Đúng là lớp sóng này vừa tan, lớp sóng sau lại tới.
Hào hứng của mọi người vừa mới giảm, lại bị vị công tử kia khơi dậy.
Đặc biệt là Hồng Thiên Cửu, không ngừng thúc dục Ngô Tiểu Lục:
- Lục Tử, ngươi mau đưa tên món ăn này cho Lý đại ca làm. Ta thấy vị công tử kia không phải hạng người không trả đủ tiền.
Ngô Tiểu Lục vẫn còn có chút do dự. Liếc mắt nhìn sang Ngô Phúc Vinh. Ngô Phúc Vinh thấy vị công tử kia thần sắc bình tĩnh, cử chỉ hào phóng, khí thế không giống người bình thường. Hơi chút do dự, liền hướng Ngô Tiểu Lục gật đầu.
Trong phòng bếp, Lý Kỳ vẫn đang chuẩn bị nguyên liệu cho buổi trưa. Còn chuyện bên ngoài thì hắn không có một chút lo lắng. Cũng giống như chưa từng xảy ra.
Trịnh đầu bếp ở bên cạnh hỗ trợ thấy vậy, vừa kinh ngạc, vừa bội phục.
Đến khi mấy người Ngô Tiểu Lục đi vào, Lý Kỳ mới ngừng lại, cười ha ha hỏi:
- Người nọ đi chưa?
- Vừa mới đi.
Ngô Tiểu Lục gật đầu, lại nói:
- Tuy nhiên, lại tới một vị công tử còn lợi hại hơn.
- Công tử lợi hại hơn?
Lý Kỳ sững sờ:
- Có ý gì?
Ngô Tiểu Lục đưa tờ giấy cho Lý Kỳ, nói:
- Công tử kia bảo rằng. Nếu huynh có thể làm được món này. Đừng nói năm lượng bạc, cho dù một trăm lượng, y cũng nguyện ý trả.
"Mịa! Thật hay giả?"
Lý Kỳ nửa tin nửa ngờ mở tờ giấy ra nhìn, lập tức há miệng mắng to:
- Mẹ nó! Tên này bị tâm thần à. Lão tử không phải dân đồng bóng, sao làm được món ăn này chứ? Lục Tử, ngươi đi tìm cây côn, chọc cúc hoa của y vài cái, xem nó có tàn không?
Ngô Tiểu Lục đổ mồ hôi lạnh, căn bản không biết Lý Kỳ đang nói cái gì, thấp thỏm hỏi: - Gậy gộc? Cúc hoa? Lý ca, huynh muốn làm gì vậy?
- Đúng rồi, Lý đại ca, Cúc Hoa Tàn nghĩa là gì? Vì sao huynh phải tức giận như vậy?
Hồng Thiên Cửu cũng khó hiểu, hỏi.
Lý Kỳ hơi sững sờ:
- Các ngươi không biết nghĩa của cái đó.
Mọi người nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.
"Đúng rồi! Thời này đã ai biết hàm nghĩa phía sau cúc hoa đâu. Lẽ nào y cũng là một kẻ xuyên việt? Sao có thể trùng hợp như vậy?"
Lý Kỳ nhíu mày, bỗng biến sắc, sợ hãi hỏi:
- Lục Tử, công tử kia có hình dáng như thế nào?
Ngô Tiểu Lục khoa tay múa chân vài cái, hình dung đáp:
- Rất trắng, cử chỉ ưu nhã, bộ dáng còn dễ nhìn hơn cả nữ nhân.
"Là nàng, không sai vào đâu được"
Lý Kỳ rùng mình một cái, lập tức nói:
- Lục Tử, ngươi ngay lập tức đi tới nói với vị công tử kia, món ăn sẽ mang lên nhanh thôi. Bảo y chờ một lát. Còn có, cố gắng trông chừng y, đừng để y đi mất.
Ngô Tiểu Lục gật đầu, bước nhanh ra ngoài.
- TaTa đi chuẩn bị tài liệu.
Nói xong, Lý Kỳ vội vàng đi ra ngoài.
- Lý ca, huynh vẫn còn cầm dao kìa.
Trần Đại Trụ thấy con dao trong tay Lý Kỳ, liền tranh thủ thời gian hô lên.
- À, thiếu chút nữa quên.
Lý Kỳ xoay người, vừa định đưa dao phay cho Trần Đại Trụ. Nhưng lại nghĩ tới nàng kia có một thân công phu, trong lòng còn sợ hãi, thu hồi con dao, nói:
- Ta còn cần dùng con dao này. Các ngươi cứ tiếp tục làm việc đi. Ta đi một lát sẽ trở lại.
Lý Kỳ vừa đi được một lúc, Ngô Tiểu Lục bỗng vội vàng chạy tới, hét lớn:
- Lý ca, công tử kia đã đi rồiỦa? Lý ca?
- Hừ, hừ, không ngờ yêu nhân kia lại tìm tới tận cửa. Sớm biết như vậy, lúc trước nênthuê một bảo tiêu.
Lý Kỳ một bên nói thầm, một bên đi về phía hậu viện. Chuẩn bị trốn dưới giường của Ngô Phúc Vinh một lúc.
Vừa mới tới hậu viện, chợt nghe thấy một thanh âm, đối với mà nói, cực kỳ khủng bố.
- Lý huynh đi nhanh như vậy, là muốn đi đâu?
Lý Kỳ sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa lăn ra đất, chân không dừng, cúi đầu đáp:
- Nhà xí.
- Nhà xí không phải ở bên trái sao?
- Đúng rồi, đa tạ.
Lý Kỳ xoay người đi về phía bên trái. Nhưng vừa đi hai bước, đột nhiên nhớ tới nhà xí ở bên phải mới đúng. Mẹ nó, bị lừa rồi.
Lại nghe người phía sau kia nói:
- Lý huynh quả thực là người yêu nghề. Đi nhà xí cũng cầm theo dao. Nếu để cho những thực khách ngoài kia biết được chuyện này, không biết bọn họ còn dám ăn thức ăn do Lý huynh nấu không.
- Làm một người đầu bếp, dao là một thứ bất ly thân.
Lý Kỳ đáp. Hắn biết đã tránh không thoát, liền bất đắc dĩ xoay người lại. Chỉ thấy đứng trước mặt mình là nhân yêu lần trước. Trong lòng thầm mắng một câu Lesbian, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ kinh hỉ:
- Ủa, đây không phải là Triệu Tĩnh huynh đó sao. Làm ta tưởng là kẻ trộm.
Nói xong lại chắp tay nói:
- Nhiều ngày không thấy, sức khỏe Triệu Tĩnh huynh thế nào?
- Không tốt lắm.
Triệu Tĩnh lắc đầu cười đáp.
Lý Kỳ kinh ngạc nói:
- Vì sao?
Triệu Tĩnh cười cười:
- Bởi vì gần đây ta luôn đau khổ tìm một người.
- Tìm một người? Ai?
Hai mắt Triệu Tĩnh hiện lên lửa giận, gằn từng chữ nói:
- TânXuân Ca.