- Lý Kỳ, tiểu nhi vô lễ, ngươi đừng chấp nhặt với nó.
Diễn, tiếp tục diễn cho ta, ta chỉ sợ ngươi không diễn nổi. Lý Kỳ khoát tay nói:
- Vương tướng nói quá lời rồi, ta cũng cảm thấy kiểu đánh cược này thì có lợi cho ta rồi. Muốn kêu làm gì cũng được, chớ không phải là điều kiện nhất định.
Vương Tuyên Ân nói:
- Đó là đương nhiên.
Lý Kỳ nói:
- Xem ra nha nội khá là tự tin đấy, vậy được, ta với ngươi đánh cuộc. Chỉ cần ngươi thắng, ta nhất định giúp ngươi nghiên cứu chế ra một món ăn mà thần khuyển thích ăn.
Vương Tuyên Ân tràn đầy tự tin nói:
- Nói lời giữ lời.
Tống Huy Tông cũng thích xem náo nhiệt, cười ha hả nói:
- Cũng hay, cũng hay. Xem con chó này có thật sự thần kỳ như Tuyên Ân nói không.
Trong lòng Vương Tuyên Ân vui vẻ, nói:
- Để thể hiện sự công bằng, sẽ do Kinh Tế sử đi giấu đồ vậy.
Lý Kỳ mong còn không được. Cười hỏi:
- Vậy giấu cái gì nào?
- Tùy, chỉ cần là vật trên người ngươi là được rồi.
- Thật sao?
- Không sai.
- Tốt lắm.
Lý Kỳ lấy một sợi tóc dài trên đầu xuống, nói:
- Lấy nó nhá?
- Một sợi tóc?
Vương Tuyên Ân trợn to hai mắt nói.
Lý Kỳ ngây thơ nói:
- Không được sao? Tóc này cũng là vật trên người của ta mà, có phải là quá dài không.
Dài? Chỉ một sợi lông ngắn này của ngươi mà có thể gọi là dài? Lần này thì Vương Tuyên Ân ngốc thật rồi, theo bản năng nhìn phía Chúc Mãng, Chúc Mãng nói:
- Vị đại nhân này, vốn dĩ những thứ như râu tóc thì cũng được, nếu chỉ là một sợi, Vượng Tài không dễ tìm ra, nếu đại nhân cố chấp muốn dùng tóc để kiểm tra Vượng Tài, thì xin đại nhân nhổ thêm một ít nữa.
Lý Kỳ rụt đầu lại, tức giận nói:
- Hán tử nhà ngươi đang nói đùa với ta hả, nhổ nhiều hơn một ít, ngươi nói thì đơn giản, không đau à, hơn nữa ta cũng không muốn biến thành kẻ đầu trọc, thôi đi, thôi đi, ta tìm một vật khác vậy.
Hắn nói xong rồi lại lục lọi trên người một hồi, lấy ra một cái khăn tay, nói:
- Cái này chắc có thể được chứ? Ngươi sẽ không nói khăn tay này quá nhỏ, phải cởi sạch xiêm y trên người cho ngươi chứ.
Chúc Mãng vuốt cằm nói:
- Đủ rồi, đủ rồi.
Tống Huy Tông mắt hé thoáng nhìn, không vui nói:
- Lý Kỳ, ngươi nhiều lời như vậy để làm gì, nhanh đi giấu đi, trẫm vẫn đang chờ đây.
- Dạ dạ dạ, thần đi ngay.
Lý Kỳ cười ha hả, quay sang Vương Tuyên Ân nói:
- Các người không được nhìn đấy.
Vương Tuyên Ân nói:
- Ngươi yên tâm đi, ta tuyệt không nhìn.
- Vậy ta đây đi.
- Mau đi đi.
Lý Kỳ nhìn đông ngó tây, bỗng nhiên đi ra phía sau, đi đến một nửa, đột nhiên xoay người lại, nói:
- Đừng có nhìn trộm đấy.
Mọi người đều không nói gì.
Chỉ một lát sau, Lý Kỳ liền từ phía sau đi ra, phủi tay, nói:
- Ta giấu kỹ rồi.
Vương Tuyên Ân quay sang Chúc Mãng đưa mắt liếc nhìn một cái, Chúc Mãng lập tức dẫn theo Vượng Tài đi về phía Lý Kỳ.
Lý Kỳ "kinh sợ" nói:
- Ngươi muốn làm gì?
- Đại nhân xin yên tâm, Vượng Tài tuyệt đối sẽ không làm đại nhân bị thương.
Chúc Mãng vội nói.
Vượng Tài chạy vòng quanh Lý Kỳ, đám người Tống Huy Tông tò mò nhìn, đều lần lượt đi tới. Một lát sau, Vượng Tài cúi đầu tìm kiếm. Mọi người đi theo phía sau, không một ai lên tiếng, sợ làm phiền tới Vượng Tài.
Vượng Tài ra chỗ đất trống, đi đến cạnh một cây đại thụ bên đường, dùng sức hít hà, đột nhiên kêu lên "Gâu gâu gâu".
Tống Huy Tông hiếu kỳ nói:
- Như thế nào rồi?
Chúc Mãng khom người nói:
- Hồi bẩm hoàng thượng, Vượng Tài đã tìm được rồi.
- Hả? Ở đâu?
Vương Tuyên Ân đột nhiên nói:
- Hoàng thượng mau nhìn.
Tống Huy Tông cúi đầu nhìn, chỉ thấy Vượng Tài dùng chân trước ra sức bới đất.
Lý Kỳ vội nói:
- Ôi, đừng bới mà, Vương tướng, ngài mau ngăn cản nó đi, nó muốn bới cho cây của nhà ngài đổ đó.
Vương Phủ nghe thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nói:
- Nếu nó có bản lĩnh, ta đây cũng thừa nhận.
- Gâu gâu gâu.
- Khăn tay của Lý Kỳ.
Lý Bang Ngạn chỉ vào móng Vượng Tài giật mình nói.
Tống Huy Tông căng mắt lên nhìn. Mơ hồ nhìn thấy trong đất bùn cất giấu một cái khăn tay, không khỏi kinh hãi, chậc chậc nói:
- Đây thật đúng là một con thần khuyển nha.
Lý Kỳ buồn bực nói:
- Không thể nào, ta giấu kỹ như vậy, cũng bị con chó này tìm ra, không phải là mơ chứ.
Vương Tuyên Ân nói:
- Không phải là ngươi muốn quỵt nợ chứ?
- Đương nhiên… sẽ không.
Lý Kỳ gượng cười, ánh mắt lén liếc sang Vượng Tài, chỉ thấy Chúc Mãng đi tới bên cạnh Vượng Tài như bình thường, thưởng cho Vượng Tài mấy miếng thịt khô, lại dùng tay phải sờ đầu Vượng Tài. Lại đang quơ quơ giữa miệng mũi, ngồi bên trái vỗ nhè nhẹ vào lưng Vượng Tài.
- Gâu gâu gâu.
Vượng Tài vừa mới hưởng thụ hết phần thưởng, đột nhiên lại kêu lên.
Vương Phủ ngạc nhiên nói:
- Nó lại kêu gì vậy?
Chúc Mãng ngỡ ngàng nói:
- Tôi cũng không biết.
Vượng Tài kêu vài tiếng, đột nhiên cúi đầu, men theo đường đi về phía trước, nghe trái, nghe phải.
Chúc Mãng mặt sắc mặt nghiêm trọng nói:
- Hình như Vượng Tài lại phát hiện được cái gì.
Sự hiếu kỳ trong lòng Tống Huy Tông đã bị Vượng Tài này gợi hết lên, cực kỳ chân thành nói:
- Hả? Vậy ta lại đi theo nó xem thử rốt cuộc nó phát hiện được cái gì.
- Vâng.
Một đám đại lão gia giữ im lặng, lặng lẽ đi theo sau Vượng Tài. Nhìn cũng rất là buồn cười. Nhưng mà bọn họ tuyệt đối không ngờ được rằng, bọn họ đang từng bước từng bước một đi vào cái bẫy của Lý Kỳ.
Ước chừng đi được thời gian uống một chén trà, Vượng Tài đột nhiên kêu gâu gâu hai tiếng, sau đó chạy nhanh về phía trước.
Chúc Mãng nói:
- Hẳn là ở phía trước rồi.
Mấy người vội bước nhanh hơn. Liên tục vượt qua hai khúc cua, chợt thấy Vượng Tài đứng ở phía trước ngửa đầu kêu ầm ĩ.
Lúc Vương Phủ ngẩng đầu lên, không khỏi sợ xanh mặt, sao lại chạy đến nơi này. Hoá ra Vượng Tài đứng ở một cái cửa nhỏ. Hơn nữa lúc này cửa kia đang mở rộng ra, bên trong quả nhiên là có động thiên khác.
Nhưng, dường như Tống Huy Tông vẫn chưa chú ý đến mấy điều này. Ánh mắt nhìn theo Vượng Tài, thất kinh nói:
- Ngọc Chi.
Hóa ra chỗ rêu xanh trên cửa mọc ra một Bạch Ngọc Chi, hình móng ngựa, bất luận là nhìn từ màu sắc, hay là độ lớn nhỏ, tuyệt đối là thượng thượng phẩm.
Trong khe cửa này lại mọc Ngọc Chi, thật đúng là một chuyện kỳ lạ. Đám người Tống Huy Tông mặc dù kiến thức rộng lớn, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, đều cảm thấy rất ngạc nhiên, cùng Lý Bang Ngạn hai người đi lên phía trước quan sát cẩn thận, không khỏi tấc tắc kêu kỳ lạ.
Vương Phủ đổ mồ hôi khắp mặt, bởi vì cửa này vốn cũng không có khóa, cho nên lão tự cho là Vượng Tài trong lúc vô tình đã đẩy ra, lại thấy Tống Huy Tông dường như vẫn chưa chú ý tới phong cảnh ở ngoài cửa, đảo mắt, kích động vạn phần nói:
- Hoàng thượng, Hoàng thượng, Ngọc Chi mọc ở phía trên mép cửa, đây là điềm lành hiện ra, trời phù hộ Đại Tống ta, trời phù hộ Đại Tống ta.
Lý Kỳ nghe được cười thầm, ngươi đây không phải gọi là cái khó ló cái khôn, nên gọi là cái khó ló cái ngu nha.
Tống Huy Tông cũng là một người vô cùng mê tín, Lời nói vô căn cứ này của Vương Phủ, không ngờ ông ta lại tin là thật, cười ha hả nói:
- Ái khanh nói có lý, đây thật là vật điềm lành.
Cái gì mà vật điềm lành, đây là lão tử bỏ tiền ra mua đó. Khóe miệng Lý Kỳ co giật vài cái.
Thật ra Ngọc Chi này chính là Lý Kỳ kêu tửu quỷ đặt lên. Mới đầu hắn dùng một ít nấm linh chi điều phối ra một loại bột có mùi rất nhẹ, mùi hương này người rất khó ngửi được, chỉ có chó mới có thể ngửi được, rồi đêm qua kêu tửu quỷ lẻn vào Vương phủ, từ cánh cửa này men theo đường tới tiền viện. Hắn vốn dĩ cũng định đến đây là dừng, chỉ cần khiến Hoàng thượng nhìn thấy phong cảnh phía sau cửa kia là được.