Chủng Sư Trung lên tiếng: - Kế hoạch của Tông Tri phủ tốt, nhưng thần cho rằng tác chiến với đội quân lấy kỵ binh làm chủ lực như quân Kim, thì đầu tiên nên phòng thủ, bởi vì quân Kim rất am hiểu tác chiến đánh úp hậu phương, chúng ta không thể không đề phòng.
Tông Trạch nghe được như thoáng chút suy nghĩ, khiêm tốn hỏi: - Không biết Chủng tướng quân có đề nghị gì?
Hai người bọn họ một giỏi về tiến công, một giỏi về phòng thủ, chi tiết chú trọng khi tác chiến cũng có chỗ khác nhau, có thể nói là ai cũng có sở trường.
Chủng Sư Trung nói: - Địa khu Yến Vân vùng núi chiếm đa số, đường đi rắc rối phức tạp, nhưng chúng ta không thể vì chúng phức tạp mà không phòng thủ. Chúng ta có thể sắp xếp chủ lực trên đường lớn, ngoài ra còn điều động hai vạn nhân mã trú đóng trên các con đường nhỏ, bởi vì đều là đường núi, mỗi con đường chỉ cần sắp xếp đội cảm tử quân từ một ngàn đến ba ngàn ở đó, dùng địa lôi, cường nỏ, pháo Chấn hưng để phù trợ, phòng ngừa kẻ địch đánh úp từ giữa. Cho dù kẻ địch tiến công mạnh mẽ hơn, chúng ta cũng có thể biết được nhanh nhất, sẽ không bị kẻ địch đánh đến trở tay không kịp. Nhưng xét theo phương thức tác chiến thông thường của quân Kim, bọn họ chỉ sẽ phái lượng nhỏ nhân mã đánh úp, dùng địa lôi và pháo Chấn hưng trợ giúp đã đủ để đánh lui kẻ địch.
Pháo Chấn hưng quá lớn, không tiện hành quân, do vậy Chủng Sư Trung mới đề nghị dùng pháo Chấn hưng để trấn thủ phía sau, lại dùng pháo Không lương tâm và lượng nhỏ pháo Chấn hưng đi công thành đoạt đất.
Tông Trạch liên tục gật đầu nói: - Nên làm như thế, nếu có thể chỉ dựa vào hai vạn nhân mã thì có thể tiêu diệt nỗi lo phía sau, thì chúng ta đã có lời rồi.
Tướng sĩ đang ngồi đây đều vô cùng kiêng kị chiến thuật đánh úp của quân Kim do vậy đều vô cùng tán thành việc này.
Lý Kỳ đột nhiên nói: - Nhưng có phải các vị đã quên một điểm rồi không?
Một đám tướng sĩ đều nhìn về phía Lý Kỳ.
- Tây Hạ.
Lý Kỳ nói: - Nếu ta là Hoàn Nhan Tông Hàn, trong tình huống không giữ được Vân Châu, có thể sẽ lựa chọn tử chiến đến cùng, cùng Hoàn Nhan Tông Vọng, Hoàn Nhan Hi Doãn giáp công phủ Hưng Khánh. Một khi Tây Hạ diệt vong, bọn họ liền vòng qua phủ Thái Nguyên tiến công, mà toàn bộ chủ lực của chúng ta đều ở địa khu Yến Vân, lần này ngược lại sẽ đánh cho chúng ta trở tay không kịp.
Chiết Khả Cầu là lão đại phủ Thái Nguyên, đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của Thái Nguyên, vì thế nói: - Xu Mật Sứ nói có lý, vậy thì cùng lúc khi ta tiến công Vân Châu, chắc chắn phải chia binh tiến lên viện trợ Tây Hạ, ngăn cản đội quân của Hoàn Nhan Tông Hàn. Ta cho rằng có thể phái Nhạc Phi, Vương Quý, Phó Tuyển, Đổng Tiên dẫn binh đến Hoành Sơn ngăn chặn Hoàn Nhan Tông Hàn.
Nhạc Phi lập tức ôm quyền nói: - Mạt tướng nguyện đi.
Nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có Nhạc Phi thích hợp, bọn Chiến Khả Cầu, Chiết Khả Tốn, phải xuất binh tiến công Vân Châu phía tây bắc, Tông Trạch, Trương Thúc Dạ tuổi tác đã không còn nhỏ nữa, Hàn Thế Trung đương độ tráng niên phải thống lĩnh thủy quân, những người trẻ tuổi còn lại cũng chỉ còn Nhạc Phi, nhưng người Nhạc Phi đối diện không phải ai khác, mà là Hoàn Nhan Tông Hàn đỉnh đỉnh đại danh, đây cũng là trận chiến chứng minh bản thân của Nhạc Phi, y nhất định phải lật đổ ngọn núi lớn này.
Tuy Nhạc Phi rất được Lý Kỳ coi trọng, hơn nữa còn là Điện Soái, lúc trước khi Lý Kỳ dẫn quân, y cũng từng làm Thống Soái, nam chinh Nam Ngô, nhưng ở đây, Nhạc Phi thật sự chỉ là một người chấp hành, về chuyện vạch ra sách lược, y không có tư cách lên tiếng. Nhìn coi những người nào đứng ở đây chứ, đám lão tướng Chủng Sư Trung, Tông Trạch, Lưu Cách, Trương Thúc Dạ, làm gì còn có tư cách cho Nhạc Phi y lên tiếng chứ, Nhạc Phi chỉ có phục tùng mệnh lệnh, hoàn thành phương châm chiến lược, chỉ đơn giản như thế. Do đó cũng có thể nhìn ra, Tam Nha không còn là cấp bậc cao nhất của võ tướng nữa, Bộ Tổng Tham Mưu mới là cấp bậc cao nhất của võ tướng.
Lý Kỳ lại nói: - Mặt khác, chúng ta có thể phái Ngô Giới lĩnh theo Trấn tây quân xuất binh từ địa khu Hà Hoàng, tiến công hậu phương của Hoàn Nhan Tông Vọng, chặt đứt tiếp viện của bọn họ. Nếu có thể hiệu quả, thì có thể hóa giải nguy cơ Tây Hạ, đến lúc đó chúng ta có thể phản công quy mô với Tây Hạ.
Triệu Giai ha ha nói: - Đúng thế, suýt chút trẫm đã quên mất Ngô Giới rồi.
Đây là hội nghị quy mô lớn lần đầu tiên từ khi Bộ Tổng Tham Mưu thành lập tới nay, mà hội nghị này họp đủ năm ngày. Tông Trạch có câu nói rất hay, nhất định phải xác định mục tiêu chiến lược, không thể được voi đòi tiên, đánh một trận chiến không có chuẩn bị. Lúc trước Tống Thái Tông chính vì quá nóng vội, bỏ mặc sự phản đối của mọi người, tiếp tục tiến quân, mưu toan một kích tiêu diệt nước Liêu, làm cho Da Luật Hưu Ca một trận đánh tan, thảm bại thu trận. Nếu đã xác định rõ mục tiêu chiến lược, thì cả chiến lược phải chi tiết cẩn thận, phải sắp xếp thỏa đáng.
Sau khi định ra chiến lược, vậy thì tiếp theo chính là điểm tướng.
Tông Trạch làm Tri phủ phủ Yến Sơn, trận chiến này cũng vây quanh địa khu Yến Vân, hơn nữa, cả chiến lược đều do Tông Trạch nêu ra, do vậy, Triệu Giai thăng cho Tông Trạch là Yến Vân Đại Nguyên Soái, thống lĩnh ba quân, chỉ đạo trận chiến này.
Tông Trạch vừa mới học được làm người không nhường, cũng không sĩ diện nữa, bởi vì ông ta tuổi tác đã cao, đây có thể là trận chiến cuối cùng của ông ta, ông ta cũng không muốn để lại càng nhiều tiếc nuối trong cuộc đời này nữa.
Triệu Giai lại thăng chức cho Chủng Sư Trung, Chiết Khả Cầu là Tả Hữu Phó Nguyên Soái, Chủng Sư Trung thống lĩnh ba vạn cảm tử quân ở phía sau, hậu phương giao hết cho Chủng Sư Trung, một khi quân Kim đánh úp lại, thì sẽ là sai sót của ngươi, còn Chiết Khả Cầu lại thống lĩnh năm vạn đại quân, tiến công Vân Châu.
Hàn Thế Trung làm Đô Thống đường thủy, thống lĩnh hai vạn thủy quân, xuất binh Lai Châu tiến công Doanh Châu, tiêu diệt thủy quân Doanh Châu, đồng thời kiềm chế binh lính Bình Châu, tranh thủ thời gian để cướp lấy Cổ Bắc Khẩu.
Nhạc Phi làm Tây Bắc Tuyên Phủ Sứ, thống lĩnh hai vạn kỵ binh đến Hoành Sơn trợ giúp Tây Hạ, thực ra là ngăn chặn Hoàn Nhan Tông Hàn.
Trương Thúc Dạ làm Đông Bắc Tuyên Phủ Sứ, Quan Thắng làm phó tướng, hai người thống lĩnh hai vạn Thần Cơ Doanh đến Đàn Châu tiến công Cổ Bắc Khẩu.
Chiết Khả Tồn làm Trung tướng quân, Chiết Ngạn Chất làm Phó tiên phong, thống lĩnh hai vạn đại quân, xuất binh Úy Châu, tiến công Tân Châu, Vũ Châu.
Trương Tuấn làm Tả tướng quân, thống lĩnh ba vạn binh mã, tiến công Quy Châu, Nho Châu, quan trọng vẫn là Cư Dung Quan. Một khi công phá Cư Dung Quan, vậy thì binh mã phủ Yến Sơn có thể trực tiếp tiến công các châu huyện Quy, Nho từ Cư Dung Quan.
Lưu Cách là Hữu tướng quân, xuất binh Thuận Châu, dẫn theo một vạn đại quân, đánh nghi binh Cư Dung Quan bên phải.
Còn về Triệu Giai, y không giống như Thái Tông Hoàng đế, tuy y mang danh hiệu Tổng Tham Mưu trưởng, nhưng y giao toàn bộ binh quyền cho Tông Trạch, hơn nữa y dùng danh nghĩa Hoàng đế để tồn tại, thật ra điều này đối với binh lính mà nói là sự ủng hộ lớn lao, Hoàng đế ngự giá thân chinh, sĩ khí dâng cao bừng bừng nha.
Tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa, nhưng lại quên mất một người, người này dĩ nhiên là Lý Kỳ. Nếu Triệu Giai không đến, Lý Kỳ chắc chắn chính là Thiên Hạ Binh Mã Đại Nguyên Soái, mặc giáp ra trận, thống lĩnh ba quân.
Triệu Giai ngẫm nghĩ một hồi lâu, mới nói với Lý Kỳ: - Xu Mật Sứ, trẫm phong khanh làm Giám Quân
Còn chưa đợi y nói xong, Lý Kỳ liền nói: - Đừng đừng đừng, kính xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban. Đánh trận không phải sở trường của thần, nếu để vi thần làm Giám Quân, thì ngược lại sẽ trói buộc bọn Tông Tri phủ, nói không chừng còn làm lỡ chiến cơ, vi thần cai quản hậu cần và ngoại giao là được.
Vừa nói ra thì bọn Tông Trạch đều lần lượt lộ ra vẻ xấu hổ. Đường đường là Xu Mật Sứ, Thiên Hạ Binh Mã Đại Nguyên Soái, Yến Vân Vương không ngờ lại làm một quan áp lương, điều này làm sao khiến bọn họ chịu nổi. Chức Đại Nguyên Soái này bọn họ sao ngồi yên ổn đây.
Triệu Giai cũng biết là không ổn, dù gì cũng là Thiên Hạ Binh Mã Đại Nguyên Soái nha, nói: - Như vậy không ổn đâu.
Lý Kỳ lại không hề để bụng, nói: - Đánh giặc là đánh vào hậu cần, nếu Hoàng thượng có thể giao long cúc, à không, hậu phương giao cho vi thần, đây đã là sự tín nhiệm lớn lao dành cho vi thần. Vi thần cũng không cảm thấy đây là một nhiệm vụ mất mặt, ngược lại, đây mới là điểm mấu chốt.
Vừa nói như thế, Triệu Giai cũng cảm thấy nên thế. Hai mươi vạn đại quân, phía vận chuyển lương thực vô cùng quan trọng. Ngoài ra, lần này cũng không phải là hai nước giao chiến, trong đó liên lụy đến rất nhiều thế lực, nhất định phải có một quan ngoại giao xuất sắc ở đây, những việc này đều là sở trường của Lý Kỳ. Còn về chuyện đánh trận, cho dù để Lý Kỳ làm Thống Soái, hắn cũng phải nghe theo bọn Tông Trạch, cũng là dễ nghe một chút, trầm mặc một lát, nói: - Như vậy đi, trẫm vẫn phong khanh là Giám Quân, nhưng chuyên quản hậu cần. Thật ra lúc trước cải cách binh chế cũng có nhắc đến, văn võ chia nhau nắm quyền, văn quản ngoại giao, võ quản chiến sự, vừa hay hôm nay mượn đó để thể hiện sự cải cách của chế độ này.
Triều Tống trước kia là văn chế ngự võ, văn thần còn có thể can thiệp chuyện võ tướng hành quân đánh giậc. Bây giờ tuy rằng vẫn là lấy văn chế võ, quan văn vẫn nắm giữ binh quyền, nhưng quyền lực đánh trận giao hết cho võ tướng, đặc biệt là về sắp xếp chiến lược, chiến thuật, quan văn không có quyền can thiệp, lấy ý kiến của Bộ Tổng Tham Mưu làm chuẩn.
Cho nên, sự tồn tại của Bộ Tổng Tham Mưu đã hóa giải nan đề văn võ tranh đấu một cách hoàn mỹ.
Nhưng Triệu Giai cũng không thể thật sự phong Lý Kỳ là một quan áp lương. Nếu là thế, đừng nói là binh lính bên dưới, dân chúng đều sẽ cảm thấy bất mãn. Lý Kỳ có thể có danh vọng rất cao, tuy hắn không biết hành quân đánh trận, nhưng dân chúng tin tưởng hắn. Ngươi phải để hắn tham dự vào, bằng không dân chúng đều không tin vào trận đánh này, phúc tướng của Đại Tống ta mà ngươi không cho tham dự, vậy ngươi còn đánh cái gì, cho nên Triệu Giai cho Lý Kỳ một danh hiệu Giám Quân.
Sau khi sắp xếp xong tất cả, các tướng sĩ đều trở về, dẫn theo binh lính của mình, chuẩn bị xuất chinh. Dù sao mục tiêu chiến lược đã nói đến rất rõ ràng, mặc kệ các ngươi đánh thế nào, tóm lại phải hoàn thành mục tiêu đã định ra, bởi vì binh pháp không câu nệ cách nào, phải tùy cơ ứng biến, nhưng ngươi lại không thể đánh mà không có mục đích, đầu tiên vẫn phải xác định mục tiêu.
Mà tư tưởng chiến lược của Tông Trạch chính là lấy sở trường của mình đánh sở đoản của đối phương. Binh lực quân Tống nhiều, kỵ binh quân Kim chạy rất nhanh, có thể chạy tới chạy lui. Nếu ngươi tập trung binh lực tấn công một điểm, vậy thì sẽ cho quân Kim không gian rất lớn, bọn họ chỉ cần ngăn cản sự tiến công của chủ lực quân Tống, hoặc là dùng một ít binh mã kiềm chế quân Tống, trì hoãn tốc độ tiến công của quân Tống, mà binh mã còn lại có thể đánh úp, hoặc tiến công hậu phương quân Tống, hoặc là chặt đứt lương thảo của quân Tống, đây là sở trường của quân Kim.
Cho nên đầu tiên Tông Trạch phong tỏa khu vực, không để cho viện binh quân Kim nhập quan. Trong tình huống đã biết binh lực thì chia binh mấy đường, đồng thời tiến công, chủ động tìm cứ điểm quân Kim trú đóng mà quyết chiến. Ta đánh khắp nơi với ngươi, hơn nữa là đánh bằng ưu thế binh lực với ngươi, để kỵ binh của ngươi toàn bộ bị vây gần thành trì, lấy thành trì làm đơn vị triển khai chiến tranh tranh đoạt.
Như vậy, tuy quân Tống đã chia binh rồi, nhưng quân Kim cũng không thể tập trung ưu thế binh lực, chỉ có thể đánh trận địa chiến với quân Tống.
Nhưng cho dù là vậy, thắng bại cũng chưa biết được, còn phải đánh mới biết.
Nhưng có thể khẳng định một điểm, một khi Triệu Giai bóp cò tiến công, vậy thì đây sẽ là trận đại chiến chưa từng có từ xưa đến nay, chắc chắn sẽ được ghi vào lịch sử.
Lần này đông từ Lai Châu, tây đến Sơ Lặc, thậm chí là Tây Vực, chỉ riêng chiến trường đã kéo đến ngàn dặm.
Mà Đại Tống tổng cộng mới có sáu mươi vạn Cấm quân, địa khu Yến Vân đã xuất ra hai mươi vạn, thêm vào mười vạn Trấn tây quân, đã vượt hơn phân nửa, đây tuyệt đối có thể nói là sức của cả nước.
Mà khoản này phía nước Kim có mười lăm vạn đại quân, còn có quân đội Bình Châu, phủ Đại Định, phủ Hoàng Long cùng nhau xuất binh, hai nước cộng vào đã vượt qua năm mươi vạn, thêm vào Tây Hạ, Cao Ly, Cao Xương Hồi Cối. OMG, nhân số của đội quân này gần trăm vạn, chiến trường kéo dài vạn dặm, nhân số trăm vạn người, hơn nữa thực lực hai bên tương đương, không ai có thể liệu trước được thắng bại. Rốt cuộc ai mới là chúa tể Trung Nguyên, sau trận đại chiến này mới có thể biết được.