Mục lục
Bắc Tống Phong Lưu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Doãn thị không khỏi nhìn về phía Quái Cửu Lang, Quái Cửu Lang nhẹ nhàng gật đầu, làm cho bà đừng lo.

Lý Kỳ nói: - Ngươi đi cùng với Lý thúc, nếu ai dám khi dễ ngươi, Lý thúc lập tức kêu trăm tám mươi người đi đánh gãy răng gã.

Thẩm Văn nghe vậy liền vui tươi hớn hở nói: - Lý thúc, ngươi lợi hại như vậy sao?

- Không sợ nói cho ngươi biết, thủ hạ Lý thúc chính là hơn mười vạn binh.

- Oa ---!

Thẩm Văn trừng to mắt nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ vừa cười nói: - Những thứ đó thì không nói nữa, nam nhân chúng ta phải khiêm tốn một chút, trước đó không phải ngươi nói học y vô dụng ấy ư, hiện tại tỷ tỷ trong phòng kia đã nguy ở sớm tối rồi, Lý thúc hy vọng ngươi có thể giúp ta, cùng ta còn có sư tỷ ngươi nữa cùng đi ra ngoài tìm thuốc giải. Ngươi có nguyện ý giúp Lý thúc việc này hay không?

- Đương nhiên ---.

Thẩm Văn tuổi trẻ khí thịnh, nhưng lời này vừa nói ra, liền đột ngột dừng lại, một đôi con ngươi đen bóng nhìn về phía Quái Cửu Lang.

Quái Cửu Lang hiền lành cười nói: - Nếu như con muốn đi, hãy cùng sư tỷ của con đi thôi.

Thẩm Văn mừng rỡ, vội hỏi: - Vậy --- vậy --- con muốn giúp Lý thúc việc này.

- Cha nó.

Sắc mặt Doãn thị hiện lên một tia lo lắng, bao nhiêu năm như vậy, Thẩm Văn nhưng chưa bao giờ rời khỏi bên người bà.

Quái Cửu Lang cười nói: - Bà yên tâm, không có việc gì, Văn nhi cũng không nhỏ. Cũng nên để nó ra ngoài thăm thú rồi.

Doãn thị rất là tôn trọng và tin tưởng trượng phu của mình, thấy Quái Cửu Lang đã quyết định, thì cũng không nói thêm cái gì nữa, lôi kéo Thẩm Văn dặn dò: - Văn nhi, con đi ra bên ngoài nhất định phải nghe lời của sư tỷ và Lý thúc, không thể tùy hứng đâu đó.

Thẩm Văn gật đầu thật mạnh, hết sức hưng phấn.

Doãn thị nhìn đứa con cao hứng như vậy, trong lòng cũng vô cùng cao hứng, trìu mến giúp cậu ta sửa sang lại quần áo.

Quái Cửu Lang lại nói: - Thập Nương. Các ngươi liền lập tức lên đường đi, vi sư xem chừng các ngươi hiện tại đi ngay, đi đường suốt đêm, sáng sớm ngày mai là có thể đến. Trực tiếp có thể vào núi, nếu buổi sáng mới đi, thì còn phải ở đây mất một đêm, lại lãng phí mất một ngày.

- Vâng.

Có bùa hộ mệnh Thẩm Văn này. Lý Kỳ cũng hoàn toàn an tâm.

Mấy người thoáng chuẩn bị một chút, liền chuẩn bị xuất phát, Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh, Lý Kỳ, Thẩm Văn, Lưu Vân Hi tổng cộng năm người. Về phần Mã Kiều, Lý Kỳ cảm thấy vẫn nên để lại một người ở trong này chăm sóc Triệu Tinh Yến thì tốt hơn.

- Phụ thân, nương, con đi nhé.

- Một đường cẩn thận a!

Con trai đi ra ngoài lần này, nhất định là làm mẫu thân buồn rầu, hơn nữa từ nhỏ đến giờ Thẩm Văn lại chưa rời khỏi bên cạnh, lòng Doãn thị tất nhiên có chút không bỏ được, vẫn đưa ra đến ngoài bìa rừng, mới phất tay chào con trai.

Quái Cửu Lang vươn tay ôm thê tử nói: - Bà không cần lo lắng, mấy ngày nữa, Văn nhi sẽ trở lại, nó lớn như vậy, ta nghĩ chúng ta cũng nên để cho nó đi ra làm quen với thế giới rồi, dù sao chúng ta cũng không thể bảo hộ nó cả đời.

Doãn thị cũng là người thông tình đạt lý, đầu hơi hơi dựa vào trên vai Quái Cửu Lang, nói: - Ta hiểu ông muốn cái gì, ông làm rất đúng, hai người già chúng ta không có khả năng bảo vệ Văn nhi, chịu chút cực khổ cũng không phải chuyện gì xấu, chỉ là Văn nhi với ta chưa bao giờ tách ra, nên tạm thời khó tránh khỏi có chút khó chịu, ông yên tâm, ta không sao.

Quái Cửu Lang ha hả nói: - Cái gì hai người người già, chỉ có ta là già, bà còn trẻ vô cùng.

Doãn thị cười lắc đầu.

...

- Sư đệ, ngươi đem cái này đeo lên.

Sắp đi vào mảnh đất chướng khí, Lưu Vân Hi lấy ra một mặt nạ bảo hộ phòng độc đưa cho Thẩm Văn.

Thẩm Văn hiếu kỳ nói: - Đây là cái gì?

- Cái này gọi là mặt nạ phòng độc, là chuyên môn phòng ngừa chướng khí.

- Ah.

Thẩm Văn lập tức nhận lấy, dừng lại một chút, đột nhiên lại từ trong lòng moi ra một cái bình nhỏ, đổ ra mấy viên thuốc, nói: - Viên thuốc này là cha ta làm đấy, ngậm trong miệng sẽ không sợ chướng khí nữa rồi.

- Thật sao?

Thẩm Văn dùng sức gật đầu vài cái.

Lý Kỳ lập tức cầm qua một viên ném vào trong miệng, nói: - Cám ơn.

Thẩm Văn vui vẻ cười cười, cậu vô cùng chờ mong mình có thể có nhiều thêm mấy người bằng hữu, mà một hành động rất nhỏ này của Lý Kỳ, khiến cậu cảm thấy vô cùng hưởng thụ. Đợi sau khi đám người Lưu Vân Hi cũng cầm lấy viên thuốc rồi, cậu ngay lập tức mang mặt nạ phòng độc vào, cậu mang mặt nạ phòng độc này chẳng qua là do tò mò, cảm thấy thật thú vị.

Lưu Vân Hi lại lấy ra ra một chiếc áo choàng: - Sư đệ mặc nó vào, miễn cho bị muỗi đốt.

Áo choàng cái đồ chơi này Thẩm Văn đã từng nhìn thấy rồi, nên không ngạc nhiên, cậu không có hứng thú, lắc đầu liên tục nói: - Sư tỷ, ta từ lúc sinh ra đến nay phụ thân hay dùng nước thuốc cho ta tắm rửa, muỗi sẽ không đốt ta đâu.

Trâu như vậy hả? Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Thẩm Văn, suy nghĩ muốn hỏi Quái Cửu Lang lấy bí phương này, cũng làm cho Lý Chính Hi không còn bị đau ngứa do muỗi đốt nữa!

Lưu Vân Hi sau khi nghe xong, thật cũng không có miễn cưỡng, có nàng ở trong này, cho dù bị con muỗi đốt rồi, cũng sẽ không tồn tại nguy hiểm gì.

Bởi vì mấy người đều là nhẹ nhàng lên đường, hơn nữa Thẩm Văn cũng là cao thủ trong rừng cây, đi đường núi chẳng khác gì dẫm trên đất bằng, mặc dù so ra kém Lưu Vân Hi, nhưng so với Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh thì không có kém, chính là Lý Kỳ kém một đoạn, nhưng được sự trợ giúp của Hoắc Nam Hi và Hồ Bắc Khánh, mấy người vẫn rất nhanh xuyên qua núi rừng.

- Ty chức tham kiến đại nhân.

Lý Kỳ vừa mới ra khỏi núi, một trong vài tên hộ vệ ở bên ngoài chờ đợi liền tiến lên đón.

Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Bên trong thành tình hình như thế nào rồi?

Một gã hộ vệ nói: - Đêm qua sau khi đạo tặc công phá phủ nha, liền chuẩn bị phóng hỏa, nhưng không để cho bọn chúng kịp phóng hỏa, Đỗ Tri phủ liền suất lĩnh cư dân toàn thành chạy tới, và đánh lui những kẻ cướp này, chỉ có điều cuối cùng đã để cho đạo tặc trốn từ nam thành.

Lý Kỳ trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cau mày nói: - Có thể điều tra rõ được đối phương là người nào không?

- Hiện tại Đỗ Tri phủ còn đang điều tra, ty chức cũng không rõ lắm, nhưng hình như có liên quan tới Lang Động tộc. Nhưng hiện tại Đỗ Tri phủ vô cùng lo lắng sự an toàn của đại nhân.

- Ta biết rồi. Lý Kỳ gỡ xuống thẻ bài đưa cho y, nói: - Ngươi hiện tại lập tức trở về thành điều một trăm kỵ binh tiến đến bên ngoài cánh rừng phía nam cách đây một trăm dặm chờ ta.

- Tuân mệnh.

- Ồ, nói cho Đỗ Tri phủ, trước mắt ta rất an toàn, chỉ có điều còn phải mất một vài ngày mới có thể trở về, bảo ông ta cẩn thận một chút. Đúng rồi, Tửu Quỷ đã về tới chưa?

- Tửu Quỷ sư phụ và Ngọc công tử sáng nay đã tới rồi.

Lý Kỳ trầm ngâm một lát, đột nhiên ngoắc ngón tay, hộ vệ kia lập tức đưa lỗ tai qua đó, Lý Kỳ ghé vào lỗ tai y nhắn nhủ vài câu.

Hộ vệ kia lập tức tuân lệnh, sau đó lên ngựa rời đi.

Một bên Thẩm Văn thấy Lý Kỳ há miệng ra là điều một trăm kỵ binh, không khỏi sùng bái nhìn Lý Kỳ, nói: - Lý thúc, ngươi mới vừa rồi thật là uy phong a!

- Thật sao? Lý Kỳ cười ha hả, nói: - Khiêm tốn, khiêm tốn, chúng ta vẫn nên chay đi nhanh lên thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK