Nửa đêm một ngày nào đó, trước cửa một gian lầu các nhỏ trong thành Hàng Châu, két.. một tiếng, cửa từ bên trong mở ra, một nữ tử bộ dáng xinh đẹp mang theo một chiếc đèn lồng đi ra, phía sau còn đi theo hai nữ tỳ, cửa vừa mở ra, đã ngửi thấy một cỗ tanh tưởi.
Nàng kia khẩn trương che miệng lại, cầm đèn lồng soi lên trên cửa. Nhưng thấy mặt trên tất cả đều là phân, sợ tới mức nàng kia kinh sợ kêu một tiếng, vội hô:
- Đại nhân, đại nhân ---Rất nhanh, bên trong liền truyền đến một thanh âm khó chịu:
- Ngươi kêu ầm lên cái gì? Nếu để cho cái con cọp mẹ kia biết ta lại tới nơi này, vậy thì hỏng bét rồi.
Còn chưa dứt lời, lại thấy một người đàn ông trung niên bụng phệ vừa mặc quần áo, vừa lung la lung lay đi ra:
- Cái gì vậy, thối như vậy?
- Đại nhân, ngươi mau nhìn, ngươi mau nhìn a.
Nữ nhân kia chỉ vào cửa, hô lên.
Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn lại, sợ tới mức liền lùi mấy bước, lửa giận liền vọt lên, rít gào nói:- Ở đâu ra cái thứ chết tiệt này, dám quấy phá ở trên đầu bản phủ, có bản lĩnh liền đứng ra cho bản phủ.
Vừa dứt lời. Chợt nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập.
Chỉ thấy bảy tám nam tử che mặt xách theo thùng gỗ lao đến, nam tử kia hoảng sợ nói:
- Ngươi --- các ngươi là ---.
Chữ “người nào” còn chưa kịp hô ra miệng, chỉ nghe rắc...rắc... vài tiếng, dị vật không rõ từ trên trời giáng xuống. Nam tử này toàn thân cao thấp nháy mắt ướt đẫm, mà ngay cả mấy tên nữ tử kia đều không may mắn thoát khỏi.
- YAA.A.A..! Là phân a!- Nôn!
Nam tử kia vừa mới phản ứng kịp, ngửi được mùi tanh tưởi trên người, trực tiếp phun ra.
Mà vài tên nam tử che mặt giội phân kia. Không nói hai lời, nhanh chóng tản ra bốn phía, rất nhanh liền biến mất giữa đêm tối. Chỉ để lại vài tiếng cười vui sướng đầm đìa.
...
Sáng sớm hôm sau.
Rầm rầm rầm!Trịnh Dật vừa mới rửa mặt xong, chợt nghe được ngoài cửa truyền đến một trận tiếng đập cửa kịch liệt, trong lòng tò mò, hỏi:
- Là ai?
Bên ngoài truyền tới một thanh âm rất uy nghiêm:
- Là ta.
Trịnh Dật vừa nhấc mày, tiến lên mở cửa ra, chỉ thấy một nam tử bụng phệ đứng ở trước cửa, kinh ngạc nói:
- Hóa ra là Dư tri châu nha, mau mau mời vào.
Nam tử này đúng là cái người đêm qua bị người khác giội phân, gã cũng chính là Tri phủ Hàng Châu, Dư Minh Đạo.Dư Minh Đạo không rên một tiếng đi vào trong phòng, bỗng nhiên đưa ra một trang giấy, nói:
- Trịnh Thông phán, việc này ngươi giải thích thế nào?
Trịnh Dật tiếp nhận giấy đọc, đúng là phần danh sách buộc tội Tần Cối kia, khẽ động khóe miệng vài cái, nói:
- Ồ, cái truyền đơn này ta hôm qua đã xem rồi.
- Hôm qua?
Dư Minh Đạo hừ nói:
- Ta thấy không phải đâu.
Trịnh Dật thản nhiên nói:- Vậy không biết lời này của Dư tri châu là ý gì?
Dư Minh Đạo vẹo mắt nhìn y một cái, nói:
- Người có thể có được phần danh sách này, cũng không kẻ đầu đường xó chợ, ở Hàng Châu người có bản lĩnh này, cũng chỉ tính trên đầu ngón tay.
Trịnh Dật nói:
- Lời này của Dư tri châu là thế nào, ta vẫn luôn ở Hàng Châu, cho dù ta có này bản lĩnh, ta cũng lấy không được a!
Dư Minh Đạo đi đến trước mặt Trịnh Dật, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi lấy không được, không có nghĩa là đầu bếp kia cũng lấy không được, ta biết ngươi và đầu bếp kia quan hệ sâu, còn có những lời đồn gần đây nhất, ngươi có phải cũng có phần tham dự hay không?Trịnh Dật chợt ngửi thấy một cỗ mùi lạ khó chịu, lui ra phía sau hai bước, che cái mũi nói:
- Dư tri châu, ngươi đây rõ ràng là đang vu cáo hãm hại ta nha, ngươi phải biết rằng, Trịnh gia chúng ta cũng là người bị hại trong dư luận lần này, chẳng lẽ ta lại đem gia tộc của mình đẩy vào hố lửa? Hừ, thật sự là buồn cười.
Dư Minh Đạo thấy động tác này của y, nhất thời nổi cơn giận dữ, nhưng lại nghe y nói không phải không có lý, trong mắt lại có chút do dự, nói:
- Nếu không có phải Thông phán gây nên, vậy thì tốt nhất, còn nếu là đúng, hừ, vậy đừng trách bản phủ không nói tình cảm.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên thanh âm của Bạch Thiển Dạ:
- Nhị ca, Nhị ca.Chỉ khoảng nửa khắc, Bạch Thiển Dạ liền từ ngoài cửa chạy vào, vẻ mặt hưng phấn hướng tới Trịnh Dật nói:
- Nhị ca, ta mới ở bên ngoài nghe người ta nói kia ---.
Trịnh Dật ho nhẹ một tiếng, Bạch Thiển Dạ quay đầu nhìn lại, nhất thời đem lời nói đến bên miệng thu trở về, nho nhã lễ độ thi lễ với Dư Minh Đạo một cái.
Bạch Thiển Dạ mặc dù là nữ phẫn nam trang, nhưng vẫn dùng tên của ca ca nàng, nói cách khác, nàng vẫn là con của Bạch Thì Trung. Dư Minh Đạo cũng không dám đắc tội nàng, nhẹ nhàng gật đầu, vung tay áo, rồi sau đó bước nhanh đi ra ngoài.
Đợi gã đi rồi, Bạch Thiển Dạ phun ra cái lưỡi thơm tho, nhỏ giọng nói với Trịnh Dật vài câu.Trịnh Dật sau khi nghe xong, thật là dở khóc dở cười, nói:
- Khó trách ta mới vừa rồi ngửi được trên người gã có mùi lạ, hóa ra là bị người tạt phân rồi, thật là quá ghê tởm đấy, điểm tâm hôm nay chỉ sợ là không nuốt nổi.
...
Kinh thành.
Lý Kỳ vẻ mặt đổ mồ hôi, hai mắt nhắm chặt, có vẻ cực kỳ khẩn trương, ngón tay cái dùng sức xoa xoa một khối gỗ, miệng thì thầm:
- Chim nhỏ, chim nhỏ, ta muốn chim nhỏ.
Đám đại mỹ nữ như Tần phu nhân, Phong Nghi Nô, Lý Sư Sư coi bộ dạng hắn như vậy, đều bật cười.- Oa ha ha, thật sự là chim nhỏ, mười ba yêu tự tìm, ồ vậy, thua một tháng rốt cục hãnh diện rồi, “đã hết cơn khổ, đến ngày sung sướng” rồi.
Lý Kỳ tung khối gỗ trong tay một phen, cười ha ha nói.
Nhưng vào lúc này, Trần đại nương đột nhiên vội vã đi đến, nói:
- Lý sư phó, bên ngoài có người tìm.
- Không gặp, không gặp, không thấy ta đang thắng tiền sao.
- Là Ngưu Chỉ huy sứ, y nói có chuyện gấp muốn tìm đại nhân.
Lý Kỳ nghe xong mắt sáng ngời, hướng tới đám nữ Phong Nghi Nô nói:
- Không cho các cô chạy mất, ồ, ta đi một chút sẽ trở lại. Hắn nói xong liền vội vã đi đến hướng tiền viện.Tiền viện, Ngưu Cao thấy Lý Kỳ đến đây, khẩn trương tiến lên, hành lễ nói:
- Bộ Soái, Giang Nam bên kia gửi thư rồi.
- Lấy ra đây.
- Vâng.
Lý Kỳ tiếp nhận thư, nói:
- Ngươi trở về đi, ồ, xin gọi ta Lý sư phó.
Ngưu Cao gật đầu nói:
- Tuân mệnh, Bộ--- Lý sư phó, ta đây đi trước.
- Chú ý cẩn thận!Lý Kỳ mở ra thứ ra vừa đọc, cười nói:
- YAA.A.A.., rốt cục bắt đầu rồi a.
Hắn nói xong vội vàng reo lên:
- A Nam, A Nam.
- Đại ca, ta ở nơi này.
Trần A Nam bước nhanh đến.
- Ngươi lập tức đi thông tri Tiểu Ngọc và Ngô đại thúc, ngày mai liền đóng tập đoàn công ty, tùy tiện thả chút phong thanh đi ra ngoài.
- A?
- A cái gì a, đi nhanh lên đi. Ta trở về chơi mạt chược tiếp đây.Nói xong, Lý Kỳ liền rất là vui vẻ hướng tới hậu viện mà chạy, nhưng đi vào hậu viện rồi, đâu còn nhìn thấy nửa cái bóng người, ngu ngơ một lát sau, hắn tức giận trực tiếp nhảy lên, nói:
- Mẹ kiếp! Lão tử một tháng qua lần đầu tiên thắng tiền, không ngờ các cô quỵt nợ, quả thực chính là nhân thần cộng phẫn nha, quá ghê tởm, không tưởng tượng được lại bắt nạt người như vậy đấy, oa nha nha, tức chết ta.