- Nhị gia, coi như ta cầu xin ông đó, những lời này ông đừng có nói nữa, ta và Tần phu nhân hoàn toàn trong sáng, chỉ là bạn hợp tác đơn thuần mà thôi.
Bạch Thì Trung hừ một tiếng, cảnh cáo nói:
- Lý Kỳ, ngươi cũng chớ có làm xằng, người đã có 4 thê tử rồi, cũng nên thỏa mãn đi.
Mẹ kiếp! Ông mày quả là bị oan, Lý Kỳ khóc không ra nước mắt nói:
- Nhạc phụ, con thực sự không hề làm xằng gì cả, người phải tin tưởng nhân phẩm của con chứ, đây đều là nhị gia đang cố tình vu oan cho con thôi.Ai dám tin vào cái nhân phẩm của ngươi chứ? Cao Cầu vẻ trêu ghẹo nói:
- Ta thấy không phải đâu, ta có nghe Khang nhi nói rồi, quan hệ của ngươi và cái vị Vương Tam Nương kia không hề bình thường đâu.
Thái Thao cười nói:
- Đó đó đó, ngay cả Thái Úy cũng nói vậy rồi, xem ra ngươi mai này lại phải xin thêm một thánh chỉ nữa của Hoàng Thượng rồi đó.
Con mẹ nó. Thằng khốn Cao Nha Nội kia, rõ ràng là ngươi tới chỗ Cao Cầu đặt điều rồi, mẹ kiếp, Cao Nha Nội, ta sẽ không tha cho ngươi đâu. Lý Kỳ cắn răng, cố cười nói:
- Thái Úy nhất định là đang đùa rồi, Nha Nội là bậc chính nhân quân tử, sao có thể đi nói những chuyện không đâu như vậy được.Cao Nha Nội? Chính nhân quân tử? Thái Kinh nghe xong cười ha hả nói:
- Được rồi, được rồi, chúng ta vừa đi vừa bàn chuyện.
Đến nay sợ việc đã qua một thời gian, đã đến lúc bắt tay vào việc chính rồi, bọn Thái Kinh vẫn còn quá nhiều việc, cần phải thương lượng với Lý Kỳ, thế là mấy người ra khỏi Hoàng Cung, liền tới luôn phủ Thái Sư, tiến hành thảo luận sâu hơn về cải cách và Thường Bình Thương, liền tới nửa đêm thì cuộc họp mới kết thúc.
Sau khi đi ra từ phủ Thái Sư, Lý Kỳ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, trong mắt hiện lên một vẻ lo âu, thực ra tình hình ở kinh thành thì dễ khống chế, mấu chốt nằm ở Giang Nam, tuy nhiên, giờ thì việc hắn có thể làm chỉ còn là tin tưởng bọn Tần Cối thôi.
---Sở Châu.
Thánh chỉ rốt cuộc cũng tới, không chỉ khôi phục chức quan cho Tần Cối và Hàn Thế Trung, đồng thời còn trao cho Tần Cối thêm nhiều quyền lực hơn. Điều này cũng dự báo rằng sinh mệnh của những tên tham quan kia đã tới số, bất luận phục vụ cho việc gì, Tần Cối luôn tuyệt đối không phải người mềm lòng nương tay.
Mặc dù Lý Kỳ chưa viết thư tới, nhưng Tần Cối cũng biết, phía kinh thành nhất định đã giành được thắng lợi lớn.
Sau khi từ đại lao ra, Tần Cối không hề vội vàng khoác lên mình bộ quan phục, mà vẫn để nguyên bộ áo tù đi tới trước cửa lớn phủ nha, trấn an dân chúng Sở Châu, lại đưa ra những lời hẹn thề son sắt, thể hiện là sẽ trả lại cho dân chúng một càn khôn sáng sủa.Đám dân chúng thấy Tần Cối từ trong ngục ra, thấy y ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay, trong lòng vô cùng cảm động, tràn đầy niềm tin với Tần Cối, nên những lời của y đương nhiên là không có gì phải nghi ngờ.
Để những tên tham quan kia không có cơ hội phản ứng, ngay trong ngày, Tần Cối, Hàn Thế Trung đã lập tức lên đường, phi ngựa liền một mạch tới Dương Châu, dù sao thì cũng đã nghỉ ngơi lâu như vậy, tinh lực dồi dào, giờ đã đến lúc đòi lại nợ cũ rồi.
Dương Châu.
Trong phủ nha. Tần Cối khoác trên mình bộ quan phục, ngồi ở vị trí vốn là của tri phủ Dương Châu, trong ánh mắt lóe lên một vẻ cười thầm, còn ngồi phía dưới là quan lại lớn bé của Dương Châu, kẻ nào kẻ đó đều một vẻ sợ hãi.Một lúc sau, Hàn Thế Trung và mấy tên lính dẫn giải một người đi tới, người này chẳng là ai khác, chính là tri phủ Sở Châu Diệp Thiên Nam.
Hàn Thế Trung hướng về phía Tần Cối chắp tay dở khóc dở cười nói:
- Tên điểu nhân này thật là biết chọn chỗ, lại trốn ngay trong lầu xanh nổi tiếng nhất Dương Châu Phong Nguyệt Lâu ung dung trong đó, thật là hại ta tìm tốn cả sức.
- Hàn tướng quân vất vả rồi.
Tần Cối vừa cười vừa gật gật đầu, nhìn Diệp Thiên Nam nói:
- Diệp Tri phủ, thật không ngờ là chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy.
Câu nói này cũng chính là câu mà lúc trước Diệp Thiên Nam nói với Tần Cối khi còn ở trong ngục.Diệp Thiên Nam sợ đến mức hai đùi run lên bần bật, nhưng đứng trước nạn lớn, y vẫn xốc lại dũng khí nói:
- Tần Cối, ngươi---ngươi lấy việc công báo thù riêng, ta---ta không hề tham ô coi thường luật pháp, ngươi dựa vào đâu mà bắt ta.
Giọng nói vẫn mang chút run rẩy.
Tần Cối nghiêm mặt nói:
- Điều này bản quan biết, cái loại chuột nhắt như ngươi, thì e rằng ngay cả cái gan tham ô coi thường luật pháp cũng không có, hơn nữa ngươi cũng không có đầu óc làm việc đó. Tuy nhiên, ngươi thân là Tri phủ Sở Châu, vào thời điểm quan trọng nhất, lại bỏ rơi dân chúng toàn thành, chạy tới Dương Châu, hơn nữa lại trốn vào trong lầu xanh, cái tội bỏ bê nhiệm vụ, lâm trận bỏ chạy này thì ngươi không thoát được đâu.Diệp Thiên Nam mặt vã đầy mồ hôi, hai mắt lộ vẻ sợ hãi, y biết Tần Cối nhất định sẽ không tha cho y, đoạn hét lớn:
- Cho dù như vậy, thì tội không đáng chết, huống hồ ta cũng xuất thân là tiến sĩ, ngươi không thể giết ta được đâu.
Tần Cối đột nhiên đứng dậy, vừa đi tới chỗ Diệp Thiên Nam vừa nói:
- Cái này thì ngươi yên tâm, bản quan tuyệt đối sẽ không hiểu luật mà phạm luật, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống thì không thể thoát. Đến nay ngươi đã nhận tội, như vậy bản quan phạt ngươi 20 trượng, đầy đi Mật Châu.
Diệp Thiên Nam thực ra đã tính đến nước xấu nhất, đến nay thấy có thể thoát được tội chết, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần núi xanh còn, thì không sợ không có củi đốt, lại nhờ vào các mối quan hệ của y, muốn làm lại từ đầu cũng không phải là không thể.Ai ngờ là y vừa mới thở phào được một nửa hơi thì Tần Cối bỗng nói nhỏ:
- Diệp Tri phủ, ngươi có biết vì sao ta đầy ngươi đi Mật Châu không?
Diệp Thiên Nam ngây người ra, hoang mang lắc đầu.
Tần Cối thản nhiên nói:
- Bởi vì trên đường sẽ đi qua một nơi gọi là Trương Gia Thôn của Sở Châu.
Diệp Thiên Nam đột nhiên sắc mặt hoảng hốt, tóc gáy dựng đứng.
Tần Cối cười ha hả nói tiếp:
- Xem ra dường như ngươi chưa hề quên, 3 năm trước ở phủ ngươi có một nữ tì tên là Trương Tiểu Tú mất tích, nghe nói người nhà của Trương Tiểu Tú vẫn không bao giờ quên ân tình của ngươi, đợi đến lúc ngươi đi qua đó, bọn họ nhất định sẽnhiệt tình tiếp đãi. Bản quan niệm tình ngươi đã từng là quan cùng một triều với ta, nên chúc ngươi thượng lộ bình an đó.
Nói xong, y liền quay người đi lên trên.
- Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng.
Diệp Thiên Nam ngây ra một hồi, rồi đột nhiên kêu khóc ầm ĩ.
Tần Cối chả buồn quay đầu, xua xua tay, thản nhiên nói:
- Lôi ra đi.
Diệp Thiên Nam nghe xong, sắc mặt dữ tợn, nổi giận mắng:
- Tần Cối, ngươi mượn dao giết người, ta nhất định phải kiện lên triều đình, tanhất định phải kiện lên triều đình, ta làm ma cũng sẽ không tha cho ngươi.
Tần Cối khẽ than một tiếng, tự lẩm bẩm một mình: “Sao ai cũng thích nói cái câu này nhỉ? Ngươi là người ta còn chả sợ, lẽ nào ta còn sợ cái hồn ma của ngươi sao? Thật là nực cười hết chỗ nói.