Lý Kỳ cười nói: - Hoàng thượng nói không sai, vì sao chúng ta phải đóng quân ở thành Ước Xương? Hiện giờ là Da Luật Đại Thạch đang cầu viện chúng ta, nói khó nghe một chút, gã ta là đang ở dưới đít chúng ta, sao chúng ta lại phản lại gã ta một phen chứ. Nhân cơ hội tiến quân tới phía tây triển khai lãnh thổ của mình, như vậy có thể kéo dài được biên giới Sơ Lặc. Chỉ cần chúng ta không dẫm chân lên đất Sơ Lặc, Da Luật Đại Thạch cũng không có cách nào để nói chúng ta. Hơn nữa, gã ta chắc chắn cũng có thể đoán được dụng ý của chúng ta. Cho nên, gã ta chỉ có thể án binh bất động, nuốt không được cục tức này.
- Trẫm nghĩ Da Luật Đại Thạch chắc chắn sẽ nổi điên lên.
- Ai bảo gã ta tới gầm chúng ta làm gì. Hơn nữa, dù nói thế nào đi nữa, mục đích của gã ta cũng đã đạt được rồi, chí ít thì chúng ta cũng vẫn giúp gã ta chấn áp quân Kim, để gã ta có thể trì hoãn được một hồi. Mục đích chiến lược của gã ta vẫn đạt được, dùng thành Sơ Lặc, của cải đầy ắp. Như vậy gã ta cũng đã đủ tiền bạc để phát triển thế lực của mình rồi. Chúng ta chỉ là có chút vất vả mà thôi.
Triệu Giai ừ một tiếng, nói:
- Nhưng Hoàn Nhan Tông Vọng đường dài chạy tới đây, với tính cách của gã ta, tuyệt đối không thể bằng lòng trở về tay không được. Ngươi nói xem bước tiếp theo gã ta sẽ làm thế nào?
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Chuyện này thần cũng không rõ, thế cục phía tây phức tạp vô cùng, lúc này Da Luật Đại Thạch cũng đã quăng cứt chuột vào rồi, chắc chắn sẽ nổi lên một trận sóng gió lớn. Mà quân Kim lại nổi tiếng quấy vào đống cứt chuột này, hai bên bọn họ đụng nhau, ha ha, thần nghĩ phía tây không thể thái bình được. Dù thế nào đi nữa, chiến trường phía tây quả thực cũng đã khai hỏa rồi, chúng ta cũng nên dồn sự chú ý từ Thổ Phiên tới Tây Vực thôi.
- Ngươi nói rất đúng, chỉ dựa vào quân Trấn Tây cũng rất khó mà có được tác dụng lớn ở Tây Vực. Hiện giờ nguy cơ phía bắc đã tạm thời hoãn lại rồi, có lẽ nên tăng cường binh lính ở Hà Hoàng. Triệu Giai suy nghĩ một hồi, nói: - Hay là để Nhạc Phi dẫn quân Chiết gia tới cứu trợ Ngô Giới?
Lý Kỳ liền lắc đầu nói: - Chuyện này ai cũng có thể đi được, duy chỉ có Nhạc Phi là không thể đi.
Triệu Giai kinh ngạc nói: - Chuyện này là thế nào?
Lý Kỳ thở dài nói: - Hiện tại quân chính diện đã có cảnh tượng thay đổi rồi, mà trong thời đại người mới, là thuộc hạ Nhạc Phi, Ngô Giới, Ngưu Cao, Hàn Thế Trung là nổi bật. Trong đó Ngô Giới, Nhạc Phi lại là sáng nhất. Kỳ thực ban dầu khi nam chinh, hai công lao lớn nhất thuộc về họ, hơn nữa đã xuất hiện hình thái cạnh tranh, đặc biệt là Ngô Giới, y có lẽ xuất thân từ hàn môn, là từ binh lính bình thường mà leo lên, vinh dự của y đều là liều mạng ngoài chiến trường mà có được.
Mặc dù Nhạc Phi cũng xuất thân nông gia, nhưng nói thực, thần đối với Nhạc Phi cũng có chút ưu ái, liên tiếp đề bạt y. Ngô Giới tự nhận thấy không thua kém gì Nhạc Phi, y luôn cảm thấy Nhạc Phi là thân tín của thần, mọi việc thần đều nghiêng về phía Nhạc Phi, cho nên hầu như đều muốn chứng tỏ mình mạnh hơn Nhạc Phi. Nhạc Phi đương nhiên cũng biết, y cũng muốn chứng tỏ mình không phải dựa vào thần mà đi lên. Nếu Hoàng thượng để Nhạc Phi đi, như vậy thì ai nghe ai? Chiến trường phía tây biến hóa khôn lương, nếu nội bộ lục đục, khả năng sẽ làm chậm trễ chiến cơ. Như vậy, thì cái được không thể bù đắp nổi cái mất.
- Hóa ra ở đây còn có nhiều chuyện như vậy!
Triệu Giai nói xong lại hiếu kỳ nói: - Nếu trong lòng ngươi đã hiểu rõ như vậy, vì sao lại không ngăn tình trạng này tiếp tục phát triển?
- Sao vi thần có thể ngăn cản được chứ? Lẽ nào cách chức Nhạc Phi trong quân sao? Lý Kỳ cười nói: - Ngô Giới, Nhạc Phi dù đều là thiên tài quân sự, nhưng tính tình của Ngô Giới lại có nhiều thiếu hụt. Con người này người không thể để y dừng lại, một khi dừng lại khuyết điểm của y sẽ bùng lên mãnh liệt, phải luôn luôn nghĩ cách khắc chế y lại. Còn Nhạc Phi chính là cái giày đó, nếu y muốn chứng tỏ mình mạnh hơn Nhạc Phi thì chắc chắn sẽ càng nỗ lực hơn. Nhưng nếu bản lĩnh của Nhạc Phi không yếu hơn y, hơn nữa so với nhau thì Nhạc Phi trầm ổn hơn nhiều. Kỳ thực, cuộc cạnh tranh này cũng có thể nói là thần đã cố ý tạo ra.
Nói tới đạo dùng người này, Triệu Giai đương nhiên là giỏi hơn Lý Kỳ rồi. Bởi vì Lý Kỳ và Tần Cối là thủ hạ của y, nếu không khống chế được, hoàng vị này của ysao có thể ngồi vững được. Ngô Giới và Nhạc Phi dù nói thế nào cũng là một kẻ vũ phu, luận về chiến tranh về mặt chính trị, đừng nói Lý Kỳ hay Tần Cối, Bạch Thiển Dạ cũng đều có thể xoay chuyển chơi với nhau. Cho nên y đương nhiên hiểu nguyên nhân Lý Kỳ làm như vậy, liền nói: - Nếu như vậy, vậy Hàn Thế Trung cũng không thể phái đi được. Ngô Giới vẫn luôn ở phía tây, cũng rất hiểu tình hình bên đó. Theo tình hình hiện tại mà nói, y là người phù hợp nhất để Đại Tống ta chọn làm thống soái phía tây.
Nói tới đây, y liền trầm ngâm một hồi, nói: - Hiện giờ Nhạc Phi là con rể của Chiết gia quân, như vậy Chiết gia quân cũng không điều động được. Mặt khác Chiết gia quân cũng vẫn còn đang quản lý Thái Nguyên, như vậy quân đội cách khu vực Hà Hoàng gần nhất chỉ còn lại Chủng gia quân. Như vậy đi, ta viết một bức thư giao cho Chủng Sư Đạo, nói rõ tình hình, để ông ta bố trí Chủng gia quân tới cứu viện Ngô Giới. Về phần mệnh lệnh cho Xu mật viện các ngươi truyền đạt.
Chủng Sư Đạo là người có kinh nghiệm lâu nhất trong Chủng gia quân. Lời của ông ta nội bộ Chủng gia quân không ai là không dám nghe theo.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Khu vực quân tây bộ gần đây cũng có không ít tân binh, chiêu mộ không ít binh lính, quân tây kiêu ngạo, đây cũng không phải là bí mật gì, nếu cho những kẻ này đi, thần sợ quân Trấn Tây sẽ nảy sinh mâu thuẫn. Hay là để Chủng Liệt dẫn đội lĩnh mới đó đi, cũng có thể để cho chúng luyện tập hơn.
- Vậy làm theo ý của ngươi nói đi.
Triệu Giai nói xong lại nói với Lý Kỳ: - Đúng rồi, nếu để ngươi đi, ngươi có thể trấn áp được Ngô Giới hiện tại không?
Lý Kỳ hừ một tiếng nói: - Ngô Giới hả, thần chỉ mượn 10 lá gan của y thì y cũng không dám à? Y cũng là thần dẫn tới, trong quân thần cũng không có dễ nói như ở Túy Tiên Cư. Thần đối với bất kỳ kẻ nào không phục tùng mệnh lệnh đều có một thái độ, thần không cần biết đối phương là ai, quan trọng cỡ nào.
Danh hiệu quỷ kiến sầu này, có lẽ không phải là hư danh. Mặc dù Lý Kỳ không biết đánh trận nhiều, nhưng qua trận chiến bảo vệ Khai Phong, đại chiến Yến Vân, và nam chinh sau này, danh vọng của hắn trong quân cũng đã rất lớn, đừng nói Ngô Giới, e là ngay cả Chiết Khả Tồn ở trước mặt Lý Kỳ cũng đều không dám nhảy, chọc giận kẻ điên họ Lý, có trời mới biết được hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Nhưng nói tới đây, sắc mặt hắn bỗng sửng sốt, nói: - Hoàng thượng muốn cử thần đi sao?
Triệu Giai nói: - Ngươi chắc chắn phải đi rồi, Đông Nữ quốc đó vẫn còn chưa quy hàng, nhưng hiện giờ vẫn chưa phải lúc. Trong nước còn có rất nhiều việc cần tới ngươi, nhưng ngươi cũng luôn phải chuẩn bị sẵn sàng, ngươi cũng đã nói bên phía chiến trường phía tây thiên biến vạn hóa, Ngô Giới dù sao cũng chỉ là một võ tướng, vạn sự rất khó suy nghĩ chu toàn. Nếu có ngươi, cũng không thể gửi hai bức thư cấp báo này tới được.
Văn võ không phân biết, chiến tran chỉ là sự kéo dài của chính trị. Ngô Giới chỉ có thể suy nghĩ tới làm thế nào để giành chiến thắng, còn Lý Kỳ thì hiểu làm thế nào để lấy hay bỏ. Xét từ tầm nhìn, lấy hay bỏ còn hơn là thắng.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Vâng, vi thần sẽ chuẩn bị tốt.
- Lại vất vả ngươi rồi.
Triệu Giai thở dài một tiếng, nói: - Ồ, còn có một điểm, thế cục phía tây đã tới vào cảnh hỗn loạn, điều này chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới mậu dịch của chúng ta. May mà tiền tệ mới đã phát hành rồi, chính như ngươi nói, xét về khuyết điểm của tiền tệ, kinh tế trong nước đã đối mặt với sự sụp đổ, tất cả đều dựa vào mậu dịch. Một khi mậu dịch bị gián đoạn, tiền tề cũng không thể kịp thời phát hành, vậy thì hậu quả thật sự không thể lường trước được. Tuy nhiên, lúc này chúng ta cũng tương tự phải đối mặt với khó khăn này.
Lý Kỳ cười nói:
- Hoàng thượng chớ không phải là quên đường biển giữa chúng ta và Tây Vực đã thông rồi sao? Trên bờ không đi được thì dùng đường biển. Chúng ta còn có thể nhân cơ hội chấn hưng Nam Hải Châu của quân Nam Ngô, đặt ở đó một chợ giao dịch quy mô lớn. Mặt khác, hội nghị đỉnh cao kinh tế lần sau cũng có thể sẽ được tổ chức ở đó. Một khi mậu dịch trên biển phát triển, triều đình căn bản phải giúp đỡ gì, Nam Ngô, Đại Lý cũng sẽ hồi phục ngay. Người dân địa phương có tiền rồi, đương nhiên cũng sẽ nhớ Đại Tống chúng ta tốt, kiêu ngạo tuyên bố với bên ngoài mình là dân tống, từ đó sẽ thuận tiện cho việc quản lý của triều đình với hai quận này.