Đoàn văn công.
Mọi người bắt đầu hừng hực khí thế luyện tập, Từ Minh Vũ lại nhận được điện thoại xin nghỉ của Diệp Ninh.
Diệp Ninh nói cô bị bệnh, cần phải nghỉ ngơi mấy ngày.
Cho dù thời gian luyện tập rất cấp bách, nhưng mà Từ Minh Vũ cũng không thể không phê duyệt xin nghỉ bệnh được.
Diệp Ninh ở đầu dây bên kia nói, tuyệt đối sẽ không làm chậm trễ tiến độ luyện tập, Từ Minh Vũ nghe giọng điệu vô cùng tự tin của cô, lúc này mới yên tâm một ít.
Nhưng mà Diệp Ninh xin nghỉ ở ngay giai đoạn này, vẫn là cho người của cả hai đội đều cực kỳ ngạc nhiên.
Chiều tối, Vương Hinh Tuyết tan ca về đến viện gia thuộc, lúc đi ngang qua phòng bếp công cộng ở dưới lầu, cô ta giống như suy tư gì đó, ngừng chân lại.
Lý Kim Phượng và mấy người phụ nữ khác còn ở trong phòng bếp bận rộn làm cơm chiều.
“Chị dâu, hôm nay các chị có nhìn thấy Diệp Ninh không?”
Từ sau khi cô ta xảy ra sự kiện kia đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cô ta chủ động nói chuyện với người trong đại viện, hơn nữa còn hỏi thăm Diệp Ninh, lập tức làm mấy người phụ nữ kia đồng loạt dừng tay lại.
Lý Kim Phượng đứng ở ngoài cùng là người đầu tiên mở miệng nói: “Không phải hai đứa làm việc chung một chỗ sao, sao lại đi hỏi tụi chị. Xảy ra chuyện gì sao?”
Vương Hinh Tuyết theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía tầng lầu nhà của Diệp Ninh, đèn cũng không sáng.
TBC
Chuyện này cũng không bình thường.
“Hôm nay cô ta xin nghỉ, nói là cơ thể không khỏe.”
Lý Kim Phượng hoàn toàn không thèm để ý đến, mỗi người đều ăn ngũ cốc, sao có thể không bị bệnh được chứ.
“Em bắt đầu quan tâm Diệp Ninh như thế từ khi nào vậy?”
Không phải hai người bọn họ đã như nước với lửa từ lâu rồ sao?
Vương Hinh Tuyết cưỡng chế cảm giác bực bội trong lòng xuống: “Em chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Cô ta cứ có cảm giác chuyện Diệp Ninh bị bệnh rất kỳ lạ, dù sao thì ngày hôm qua vẫn còn khỏe, hôm nay đã đột nhiên xin nghỉ bệnh, hơn nữa còn là vài ngày liên tục.
“Nếu các chị cũng không nhìn thấy cô ta, vậy thì thôi vậy.”
Cô ta nói xong chuẩn bị lên lầu.
“Hinh Tuyết, tụi chị nghe nói chị dâu của em đang chuẩn bị sắp xếp cho em đi xem mắt đó. Nhà trai không phải người trong quân khu chúng ta, ở vùng quê phía nam, nếu em thật sự gả qua đó, vậy muốn đi làm cũng không tiện lắm đúng không?”
So với chuyện Diệp Ninh bị bệnh, Lý Kim Phượng lại càng tò mò chuyện hôn sự của Vương Hinh Tuyết hơn.
Phải biết rằng trước kia Vương Hinh Tuyết chính là người xuất sắc trong cả đại viện này, có vô số thanh niên tài tuấn, quan quân bộ đội đều vội vàng muốn cưới cô ta về.
Nhưng mà nay đã khác xưa, hiện tại không ngờ lại rơi xuống nông nỗi phải gả đi vùng quê xa xôi.
Vương Hinh Tuyết ngơ ngẩn, cô ta hoàn toàn không biết chuyện này.
Lý Kim Phượng nhìn thấy phản ứng của cô ta thì lập tức hiểu ra gì đó: “Xem ra chị dâu của em còn chưa nói với em à, cũng trách chị nhiều chuyện rồi.”
Đề tài đến đây kết thúc, cô ta quay đầu lại tiếp tục về nấu cơm, chẳng qua ý cười trên khóe miệng làm Vương Hinh Tuyết cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Chờ đến khi Vương Hinh Tuyết đi vào nhà rồi, nhìn thấy Trần Hồng Diễm đang lặt rau, câu đầu tiên nói ra chính là: “Có phải chị đã hứa với người ta là sẽ cho em đi xem mắt rồi không?”
Trần Hồng Diễm không ngờ cô ta đã biết được, nhưng mà chờ phản ứng lại thì lập tức gật đầu.
“Đúng vậy, đã bàn với bên nhà trai rồi. Cuối tuần này, vừa lúc em nghỉ ngơi rồi đi gặp người ta luôn, nếu thấy ổn thì nhanh chóng quyết định chuyện hôn sự này luôn.”
Vương Hinh Tuyết nhận được câu trả lời khẳng định thì lập tức nổi điên: “Tại sao chị không thương lượng với em trước về chuyện này chứ? Hiện tại công việc của em bận rộn biết bao nhiêu, hoàn toàn không có thời gian và sức lực đi làm chuyện này. Chị từ chối đi!”
Nói xong lời cuối cùng, cô ta gần như đã dùng ra giọng điệu ra lệnh vô cùng kiên quyết.