Anh chắc chắn đã g.i.ế.c không ít người, cho nên lúc đó mới ra tay quyết đoán như thế, hơn nữa sau khi g.i.ế.c c.h.ế.t Lưu Hạt Tử xong cũng không lộ ra bất cứ vẻ sợ hãi gì.
Không giống mấy người thường bọn họ, cãi nhau đánh nhau bình thường thì còn được, nhưng một khi thật sự g.i.ế.c người thì vẫn sẽ sợ hãi.
Nhưng Diệp Ninh cũng biết những người anh g.i.ế.c chắc chắn đều là loại người vô cùng ác độc, là người xấu bị trừng phạt đúng tôi.
Cố Phong dở khóc dở cười, không ngờ Diệp Ninh sẽ có hứng thú với mấy thứ này.
“Tôi là quân nhân, nhiệm vụ của quân nhân chính là bảo vệ quốc gia, bảo vệ sự an toàn cho nhân dân.”
Diệp Ninh nghe hiểu ý anh, trước kia cô chỉ cảm thấy tuy rằng bộ đội huấn luyện rất tàn khốc, nhưng ở thời đại hòa bình cũng sẽ không đối mặt với chiến tranh sống c.h.ế.t đích thực, nhưng hiện tại lại không còn nghĩ như thế nữa.
Bọn họ đều là những người đáng kính nể nhất!
Cố Phong không nghe được câu trả lời của Diệp Ninh, còn tưởng rằng cô nghe câu trả lời của anh xong bắt đầu sợ hãi, theo bản năng xoay người sang đối diện với cô.
Quả nhiên Diệp Ninh vẫn đang nhìn chằm chằm anh không nhúc nhích, hơn nữa còn lộ ra vẻ mặt phức tạp.
“Có phải làm cô sợ rồi không?”
Lại nghĩ lần trước Diệp Ninh nhìn thấy cảnh anh g.i.ế.c người, chắc trong lòng cũng bị ám ảnh, sợ anh cũng là bình thường thôi.
Nhưng mà anh lại không mong muốn chuyện này xảy ra.
“Đương nhiên là không rồi, tôi cũng không yếu ớt như anh tưởng tượng đâu.” Diệp Ninh nửa đùa nửa nghiêm túc nói.
Lúc đó nếu Cố Phong không ra tay thì cô chắc chắn cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để g.i.ế.c c.h.ế.t Lưu Hạt Tử.
Là một người đã sống hai đời, năng lực thừa nhận của tâm lý cô mạnh hơn người thường rất nhiều.
Cố Phong nhìn thấy ý cười trên mặt cô, cuối cùng cũng thả lỏng lại.
Nhưng mà anh vẫn cảm thấy đề tài này không được hay cho lắm, muốn kết thúc nó, nhưng rõ ràng Diệp Ninh lại không nghĩ như thế.
“Vậy tôi có thể hỏi anh thêm một câu nữa không?”
Đôi mắt sáng lấp lánh của cô làm Cố Phong không thể nào nói ra chữ không.
“Hỏi cái gì.”
“Lúc anh g.i.ế.c người, trong lòng anh có cảm giác như thế nào? Lúc đi ngủ có nằm mơ thấy ác mộng không?”
Cố Phong thật sự rất muốn biết trong cái đầu của Diệp Ninh rốt cuộc đã suy nghĩ những gì? Sao lại muốn biết những thứ này.
Diệp Ninh lại rất nghiêm túc, ông bà ta nói rất đúng, lo trước khỏi họa.
Cũng không phải lần này cô cũng sẽ may mắn như thế, nếu sau này cô gặp phải nguy hiểm tương tự, hơn nữa bên cạnh lại không có ai có thể giúp được cô, cô tuyệt đối không được do dự và có chút sai lầm nào, cho nên mới muốn chuẩn bị tâm lý trước.
“Muốn biết thật sao?” Trong giọng nói Cố Phong tràn ngập bất đắc dĩ lại cưng chiều.
Diệp Ninh nghiêm túc trịnh trọng nói: “Thật sự muốn biết.”
TBC
Cố Phong hít thở sâu, chậm rãi mở miệng nói...
Phòng ca múa Hồng Hải.
Mục Văn Hạo say khướt ngồi trên ghế sofa, trên mặt bàn trước mặt có mấy bình rượu vang trống rỗng ngã trái ngã phải.
Mộng Kiều Nhụy từ nãy đến giờ luôn đi theo bên cạnh anh ta, cũng không dám khuyên anh ta uống ít lại, hoàn toàn nghe lời liên tục rót đầy rượu cho anh ta.
Mục Văn Hạo cảm thấy anh ta chưa hề say, mãi đến khi người phụ nữ ngồi bên cạnh anh ta mọc ra hai cái đầu.
Sau đó dưới ánh nhìn chằm chú của anh ta, hai cái đầu này chậm rãi dung hợp vào nhau, tiếp theo gương mặt lạnh nhạt xinh đẹp của Diệp Ninh dần dần xuất hiện trong tầm mắt của anh ta.
Cảm xúc của anh ta lập tức kích động, giơ tay túm lấy cổ tay của “Diệp Ninh”.
“Cô còn biết đến đây à?”
Mộng Kiều Nhụy đột nhiên bị túm cổ tay hoảng sợ, nhưng mà cô ta lại không dám giãy dụa, vội vàng đáp lại: “Ông chủ Mục, tôi, tôi luôn ở đây từ nãy đến giờ mà.”