“Chị dâu!”
Chiều tối, Diệp Ninh mới vừa ra khỏi đoàn văn công đã bị tiếng gọi nhiệt tình từ phía sau gọi lại.
Cho dù cô còn chưa quay đầu lại nhưng cũng đã biết đối phương là ai rồi.
TBC
Vài giây sau, Chu Giai Bội nhảy nhót tung tăng đi đến trước mặt cô.
Cô gái trẻ này được phân phối đến chỗ Trương Quốc Trụ, hiện tại lại vui vẻ ra mặt như thế này, vừa nhìn là biết ngay cô ấy cũng đã thích ứng rất tốt với nơi đó.
“Chị dâu, tối nay chị có rảnh không?”
Chu Giai Bội chỉ nhỏ hơn Diệp Ninh ba tuổi thôi, nhưng mà trông lại giống hệt như một đứa bé ngây thơ.
Diệp Ninh không biết vì sao cô ấy lại hỏi như thế: “Có chuyện gì sao?”
Chu Giai Bội đột nhiên lộ ra vẻ mặt xấu hổ, đưa ra lời mời: “Em muốn mời chị ăn cơm.”
“Nếu hôm nay chị dâu không rảnh thì ngày mai, ngày mốt, ngày kia hoặc là ngày nào khác cũng đều được.”
Dáng vẻ căng thẳng kia giống như là sợ Diệp Ninh sẽ từ chối.
Diệp Ninh nhìn cô ấy do dự vài giây, sau đó gật đầu đồng ý.
“Đi thôi. Đi đâu ăn cơm đây?”
Chu Giai Bội thấy cô đồng ý, mắt cong thành hình trăng non.
“Em nghe các đồng nghiệp nói các đoàn văn công chúng ta có một tiệm cơm bán đồ ăn ngon lắm, chúng ta đến đó ăn có được không?”
“Được chứ.” Diệp Ninh không quá kén chọn về chuyện ăn uống.
Chu Giai Bội vui vẻ muốn chết, rõ ràng là cô ấy còn chưa quá quen thuộc với nơi này, nhưng vẫn cứ vui sướng đi đằng trước dẫn đường cho Diệp Ninh.
Mười phút sau, hai người đã ngồi ở tiệm cơm.
Chu Giai Bội muốn để Diệp Ninh gọi món, Diệp Ninh lại nói cô ấy cứ gọi món mình thích là được rồi.
Chu Giai Bội vừa nhìn giá cả ghi trên thực đơn, vừa tính toàn tiền trong túi của mình, sau đó bắt đầu gọi món trong phạm vi lớn nhất mà cô ấy có thể chịu được, tổng cộng bốn món mặn và một món canh.
Diệp Ninh nhìn cô ấy nghiêm túc nghiên cứu thực đơn như thế, khóe miệng cũng nhịn không được hơi cong lên.
“Em đến đoàn văn công làm việc mấy ngày rồi, đã quen chưa?”
Trong thời gian chờ bưng thức ăn lên, Diệp Ninh tùy tiện trò chuyện với Chu Giai Bội.
“Dạ, còn tốt hơn trong tưởng tượng của em rất nhiều. Mọi người đều rất quan tâm chăm sóc cho em, còn chủ động kết bạn với em nữa.” Chu Giai Bội vẫn luôn mỉm cười.
Diệp Ninh cũng không nghi ngờ gì: “Vậy là tốt rồi. Tuy rằng đạo diễn Trương trông có vẻ hơi nghiêm khắc, nhưng lại rất tốt. Em ở bộ phận diễn kịch học tập cho chăm chỉ vào, sẽ có rất nhiều không gian tiến bộ.”
“Cảm ơn chị dâu đã quan tâm, em chắc chắn sẽ cố gắng.”
Chu Giai Bội hoàn toàn xem Diệp Ninh như người thân trong gia đình, vô cùng nghe lời cô.
“Chỗ ở của em thì sao? Đã quen chưa?”
Diệp Ninh hỏi đến cái này thì Chu Giai Bội bắt đầu hưng phấn, lải nhải nói mãi không ngừng.
Bên tai Diệp Ninh toàn là tiếng ríu rít của cô ấy, nhưng mà cũng không cảm thấy phiền hà gì.
Chờ đồ ăn được bưng lên, Chu Giai Bội cũng là vừa ăn vừa nói chuyện.
Ngay từ đầu Diệp Ninh còn cảm thấy cô không quá quen với cô ấy, có lẽ đi ăn cơm chung với nhau sẽ có hơi xấu hổ, nhưng mà hiện tại cô đã biết suy nghĩ này của bản thân là quá dư thừa, dựa theo tính cách thân thiện nhiệt tình của Chu Giai Bội thì sẽ không bao giờ có chuyện bọn họ sẽ cảm thấy tẻ nhạt.
“Lúc đó em đã hứa với anh của em là chờ em lớn lên, em cũng sẽ đến nơi này, như vậy thì em và anh sẽ có thể gặp nhau thường xuyên hơn. Nhưng mà sau đó anh đã mất...”
Nói một lúc, Chu Giai Bội đã nhắc đến Chu Sơn đã hi sinh, bầu không khí cũng trở nên vô cùng áp lực.
Diệp Ninh vừa định an ủi mấy câu, nhưng mà giây tiếp theo Chu Giai Bội lại mỉm cười.
“Không có việc gì, cho dù anh của em không còn nữa, em cũng sẽ thực hiện lời hứa của em với anh ấy, hơn nữa hiện tại em cũng đã làm được rồi. Sau này chỉ cần em nhớ anh ấy thì có thể đi thăm anh ấy ngay.”