Cố Phong, Giả Hạo và Chu Giai Bội ra khỏi nghĩa trang liệt sĩ.
Hai người lập tức phát hiện Chu Giai Bội còn mang theo rương hành lý, không giống như là sẽ lập tức đi về.
Nhưng mà dựa theo những gì bọn họ biết thì nhà họ Chu cũng không có bạn bè thân thích gì ở đây.
“Bội Bội, em dự định chừng nào sẽ về?” Giả Hạo chủ động quan tâm hỏi.
Câu nói tiếp theo của Chu Giai Bội đều là Giả Hạo và Cố Phong lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Em không về.”
“Cái gì mà không về?” Giả Hạo hỏi ra thắc mắc trong lòng Cố Phong.
TBC
Chu Giai Bội cười giải thích: “Em muốn ở lại đây, có thể ở gần anh trai thêm một chút.”
Cố Phong hỏi: “Em có ai để ở nhờ sao?”
Chu Giai Bội lắc đầu: “Em ở một mình là được.”
“Cha mẹ của em đồng ý cho em lại đây một mình à?” Tuy rằng hiện tại Chu Giai Bội đã trưởng thành, nhưng dù sao cũng là một cô gái, lại còn rời xa quê hương.
“Bọn họ cũng muốn em đi ra ngoài trải nghiệm rèn luyện.” Câu trả lời của Chu Giai Bội làm Giả Hạo và Cố Phong tạm thời không biết nên nói gì.
Cha Chu mẹ Chu cũng can đảm thật, vậy mà cũng yên tâm được.
Hiện tại vừa lúc làm bọn họ gặp được, bọn họ nhất định phải nhúng tay vào.
“Lên xe trước đi, tụi anh chờ em về thành.” Giả Hạo vừa nói vừa nhận lấy hành lý của Chu Giai Bội.
Chu Giai Bội cũng rất thân thiết với bọn họ, vui vẻ leo lên xe ngồi.
Giả Hạo nghe nói Chu Giai Bội còn chưa ăn trưa, cho nên vừa về thành, chuyện đầu tiên chính là dẫn cô ấy đi đến tiệm cơm.
Vừa lúc bọn họ cũng có thể hỏi xem tiếp theo đây cô ấy dự tính như thế nào.
Chu Giai Bội thật sự rất đói bụng, ăn ngấu nghiến.
Giả Hạo giống như một ông cha già lo lắng đủ thứ, liên tục dặn dò: “Em ăn chậm thôi, đừng có sốt ruột.”
Cố Phong ngồi ở bên cạnh vô cùng săn sóc rót cho cô một ly nước.
Chờ đến khi Chu Giai Bội ăn gần xong rồi, hai người bọn họ mới bắt đầu hỏi thăm tỉ mỉ.
“Em gái, em nói em muốn đến đây phát triển, em có dự tính gì sao? Đã có chỗ ở chưa?”
Chu Giai Bội vô cùng lễ phép lau miệng, buông chén đũa xuống, sau đó mới mở miệng.
“Em còn chưa tìm được chỗ ở, kế hoạch của em là sẽ thuê một căn nhà ở chỗ này, trước khi tìm được nhà thì tạm thời sẽ ở nhà nghỉ.”
Cố Phong và Giả Hạo nghe xong đều nhíu chặt mày.
Một cô gái sinh sống ở bên ngoài cũng không phải là chuyện đơn giản gì.
“Hay là để anh đi hỏi thăm giúp em xem ký túc xá một người của quan quân còn có phòng trống nào không ha?” Giả Hạo đề nghị.
Tuy rằng tình huống của Chu Giai Bội không phù hợp với điều kiện xin, nhưng Chu Sơn là liệt sĩ, có lẽ tổ chức sẽ có sắp xếp riêng, chăm sóc cho cô ấy hơn.
“Không được.” Cố Phong trực tiếp phủ định ý tưởng này: “Bên kia không có ai là nữ hết.”
Ở chung với một đám đàn ông, sẽ có rất nhiều bất tiện.
Giả Hạo thật đúng là không nghĩ đến chuyện này.
“Anh Giả, anh Cố, hai anh không cần lo cho em đâu, em thuê nhà ở bên ngoài là được rồi.” Tuy rằng Chu Giai Bội tuổi còn nhỏ, nhưng mà lại suy nghĩ rất nhiều thứ, cô ấy đến nơi này cũng không muốn trở thành gánh nặng của người nào.
Cố Phong suy nghĩ một chốc, cuối cùng vẫn quyết định.
“Em cứ giao chuyện thuê nhà cho tụi anh, mấy ngày nay em tạm thời cứ ở lại nhà nghỉ trước đi.”
Giả Hạo cũng nghĩ như thế, cho dù thật sự muốn đi ra ngoài thuê nhà thì cũng nên để hai người bọn họ xử lý giúp.
Chu Giai Bội biết rõ tình nghĩa của bọn họ với anh trai mình, cho nên cũng không từ chối.
“Vậy công việc thì sao? Em muốn làm nghề gì?”
Chuyện nơi ở đã thương lượng xong, chuyện còn lại chính là công việc.
Chi phí sinh hoạt trong thành phố sẽ không thành, ăn mặc ngủ nghỉ chuyện gì cũng cần tiền, cũng không thể ngồi không miệng ăn núi lở được.
Lúc này thì Chu Giai Bội lại cho bọn họ một câu trả lời khẳng định: “Em muốn đến đoàn văn công thử một lần xem sao.”