Cố Phong không biết vì sao cô sẽ có suy nghĩ như thế, chỉ khẽ nỉ non nói: “Vĩnh viễn đều sẽ không có ngày đó.”
Diệp Ninh nghe không rõ lắm nói: “Anh nói gì thế?”
“Không có gì, cũng đã trễ lắm rồi, em đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Cuộc nói chuyện đến đây thì kết thúc.
Diệp Ninh hơi đảo mắt, nhìn thấy hình như Cố Phong đã không còn để bụng chuyện này nữa, sau đó nhanh chóng đưa ra một kết luận.
TBC
Cố Phong nói thích cô, có lẽ là bởi vì cô đã trở nên tốt hơn, cuộc sống của bọn họ cũng trông giống như hai vợ chồng bình thường, trông có vẻ rất hòa thuận.
Đương nhiên cũng sẽ có một chút thích.
Nhưng chút yêu thích này tuyệt đối sẽ không có quá nhiều, cho nên dù là bị cô từ chối thì anh cũng không có cảm giác quá sâu sắc, phản ứng mới có thể lạnh nhạt như thế.
Hiện tại sau khi nhận được câu trả lời của cô, càng có khả năng là anh sẽ trực tiếp từ bỏ.
Diệp Ninh cũng không rõ tâm trạng hiện tại của cô như thế nào, có cảm giác như trút được gánh nặng, cũng có chút không quá hài lòng.
Nhưng mà không hài lòng ở chỗ nào thì cô lại không nói nên lời.
Nhìn thấy Cố Phong đã thu hồi cảm xúc, đi sửa soạn lại giường đệm nói: “Tối nay anh lên giường nằm đi, tôi nằm ở dưới là được.”
Cô nghĩ Cố Phong vừa mới hoàn thành nhiệm vụ trở về, chắc chắn là rất mệt, dứt khoát cho anh lên nằm giường ngủ, cô ngủ giường gấp một đêm cũng được.
Nhưng những lời này của cô lại làm Cố Phong trực tiếp dừng động tác, đến cả vẻ mặt cũng trở nên vô cùng kỳ lạ.
“Không cần, anh ngủ giường gấp cũng đã quen rồi.”
Giọng của Cố Phong có hơi trầm xuống.
Diệp Ninh thấy anh từ chối, cũng không nói gì nữa.
Trong phòng im ắng, Diệp Ninh đưa lưng về phía Cố Phong nằm xuống.
Cố Phong nghiêng người, vẫn không nhúc nhích nhìn bóng dáng của cô, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Không biết bao lâu sau, tiếng hít thở của Cố Phong dần dần trở nên vững vàng, Diệp Ninh lại chậm rãi xoay người lại.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ xuyên thấu qua bức màn hơi mỏng chiếu vào nhà, làm cho toàn bộ căn phòng đều được bao phủ dưới lớp ánh sáng nhàn nhạt.
Diệp Ninh nhìn gương mặt ngủ say của Cố Phong, nhớ lại từng chuyện nhỏ nhặt đã diễn ra với hai người bọn họ trong một năm nay.
Ngoại trừ người nhà ra, người đàn ông này chính là người có quan hệ sâu nhất với cô.
Hôm sau
Diệp Ninh và Cố Phong cùng nhau ra khỏi đại viện, Cố Phong cứ nằng nặc đòi đưa cô đến đoàn văn công, sau đó mới chịu đi đến bộ đội.
Hình như mối quan hệ giữa hai người bọn họ không có gì thay đổi, nhưng lại giống như có chút gì đó không quá giống.
Diệp Ninh cũng không quá rối rắm về mấy thứ này, hiện tại coi như cô đã xử lý xong chuyện của Cố Phong, toàn thân đều vô cùng nhẹ nhàng.
Cô vừa mới đi đến hành lang của đội nhạc khí, lập tức gặp được Trịnh Thư Vân cũng mặt mày sáng sủa tinh thần phấn chấn.
Trịnh Thư Vân nhìn thấy cô, trực tiếp ôm lấy cổ của cô.
“Chào buổi sáng.”
Mới sáng sớm tinh mơ, Diệp Ninh đã bị sự nhiệt tình mà cô ấy bộc lộ ra ngoài làm giật mình, nhìn gương mặt như muốn phát sáng lên của cô ấy, cô không cần hỏi cũng biết chắc chắn cô ấy đã gặp được chuyện gì đó cực kỳ vui vẻ.
“Có chuyện vui gì thế, kể tôi nghe nào.”
Trịnh Thư Vân chớp chớp mắt, sau đó cố ý giả ngu nói: “Làm gì có chuyện vui gì chứ, là cô có chuyện vui gì thì có, lúc nãy tôi đã thấy rồi, là doanh trưởng Cố đưa cô đến. Tình cảm hai vợ chồng của cô thật sự là càng ngày càng tốt.
Tuy rằng từ đầu đến cuối Diệp Ninh đều đang lảng tránh và phủ nhận, nhưng Trịnh Thư Vân đã sớm khẳng định tình cảm của Diệp Ninh và Cố Phong vô cùng sâu đậm.
Diệp Ninh cũng không muốn bàn tán về vấn đề tình cảm với cô ta: “Đừng có đánh trống lảng, sao hôm nay cô lại vui đến thế?
Mặt cười tươi như nở hoa, bình thường rất hiếm khi nhìn thấy Trịnh Thư Vân như thế này.