Diệp Ninh chỉ có thể dỗ dành: “Chuyện này là do tôi không đúng, chờ hôm nào rảnh tôi mời cô đi ăn xin lỗi được không?”
“Cái này thì còn tạm được.” Lúc này Trịnh Thư Vân mới mỉm cười trở lại.
Buổi trưa lúc vào nhà ăn, Diệp Ninh vừa lúc gặp được Chu Giai Bội cũng đến ăn cơm.
Chu Giai Bội nhìn thấy Diệp Ninh, lập tức sốt ruột chạy đến hỏi.
“Chị dâu, tối hôm qua chị có bị làm sao không?”
Diệp Ninh cười nói: “Không có việc gì. Tối hôm qua bạn của chị đến tìm chị nói chút chuyện, bởi vì có hơi sốt ruột nên chị không kịp giải thích với em.”
Chu Giai Bội thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là em chuyện bé xé ra to thật.”
Diệp Ninh khó hiểu hỏi: “Sao em lại nói mình chuyện bé xé ra to?”
Chu Giai Bội xấu hổ lè lưỡi nói: “Thì là ngày hôm qua sau khi chị đi về, em sợ không biết có khi nào chị gặp chuyện gì hay không, cho nên mới chạy đi tìm anh Cố.”
Diệp Ninh hơi sửng sốt, sau đó lập tức ý thức được gì đó.
“Em đi tìm Cố Phong hả?”
Chu Giai Bội gật đầu nói: “Dạ, lúc đó anh Cố nghe xong cũng nói chắc là chị chỉ đi theo bạn thôi.”
Ánh mắt Diệp Ninh đảo tới đảo lui.
Cho nên Cố Phong mới cố ý đứng bên ngoài chờ cô về, hỏi xem cô đi chung với ai, tất cả chỉ là vì lo lắng cho cô thôi.
Nhưng mà cô lại không chịu nói gì hết, cho nên Cố Phong mới tức giận.
Hình như mọi thứ đều đã có thể giải thích được.
Chu Giai Bội nhìn sắc mặt liên tục thay đổi của Diệp Ninh, có hơi căng thẳng.
“Chị dâu, có phải em gây phiền phức gì cho chị rồi không?”
Diệp Ninh thu hồi suy nghĩ, cho cô ấy một ánh mắt trấn an nói: “Không có. Chị biết chuyện này rồi, em cũng mau đi ăn cơm đi.”
Chu Giai Bội nghe cô nói như thế mới thật sự hoàn toàn yên tâm.
Diệp Ninh lại thầm thở dài trong lòng, nghĩ xem tối nay không biết cô có nên chủ động giải hòa, làm dịu lại mối quan hệ với Cố Phong hay không?
Quân khu, doanh bộ.
Bắt đầu từ sáng sớm, toàn bộ doanh đội số ba đã bị một đám mây đen bao phủ, bầu không khí vô cùng áp lực.
Mà loại áp lực này vẫn luôn tiếp tục kéo dài đến giữa trưa, mãi đến khi bóng dáng của Cố Phong xuất hiện trong nhà anh.
Hôm nay Cố Phong còn có vẻ lạnh lùng hơn mọi hôm rất nhiều, toàn thân đều toát ra khí lạnh kiểu người sống đừng đến gần.
Nhà ăn vốn dĩ còn vô cùng nhộn nhịp, nhưng bởi vì sự xuất hiện của anh mà lập tức im phăng phắc, mọi người chỉ biết cúi gằm mặt ăn cơm, không dám liếc nhìn anh thêm cái nào.
Cố Phong múc cơm xong, tìm đại một cái bàn trống ngồi xuống.
Anh mới ăn được một nửa, Lôi Vĩnh Minh đã ngồi xuống đối diện anh.
Giờ phút này mà còn dám ngồi đối diện trực tiếp với anh thì cũng chỉ có phó doanh trưởng Lôi Vĩnh Minh thôi.
TBC
“Doanh trưởng, có phải hôm qua trong đoàn mở hợp phê bình doanh của chúng ta không?”
Hôm nay bầu không khí căng thẳng như thế, chắc chắn là bởi vì hôm qua doanh trưởng đi họp bị phê bình rồi.
Nhưng mà giây tiếp theo, câu trả lời của Cố Phong lại phủ định suy đoán của Lôi Vĩnh Minh.
“Không có.”
Lôi Vĩnh Minh lập tức lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Vậy sao cậu lại bực bội không vui chứ?”
Cố Phong ngẩng đầu nhìn anh ta nói: “Tôi không có khó chịu không vui gì hết.”
Chỉ là có hơi phiền lòng thôi.
“Không thể nào! Hiện tại trên mặt cậu rõ ràng đang viết mấy chữ không vui to đùng kia kìa.” Lôi Vĩnh Minh nửa đùa nửa thật nói.
Chỉ cần không phải là chuyện trong doanh, vậy thì không cần thiết phải nghiêm túc như thế.