Ba ngày sau, Cố Phong trả phép quay về đơn vị, đồng thời cũng nhận được đơn bổ nhiệm thăng chức.
Giả Hạo đã sớm đoán được ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng mà khi thật sự đi đưa tiễn chiến hữu cũ thì vẫn cảm thấy rất không nỡ.
“Không cần tổ chức tiệc đưa tiễn hay gì đâu, hiện tại nhiệm vụ huấn luyện rất nhiều, có thời gian làm mấy cái đó thì cứ để các chiến sĩ nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Cố Phong từ chối lời đề nghị làm tiệc đưa tiễn của Giả Hạo.
“Được rồi. Vậy để tôi đích thân đưa cậu đến doanh bộ.” Đây là chuyện cuối cùng Giả Hạo có thể làm được: “Sau này gặp lại, tôi phải gọi cậu là doanh trưởng Cố rồi.”
Trong lòng Cố Phong cũng không nỡ chia tay với Giả Hạo, nhưng mà trên mặt lại không biểu hiện ra quá nhiều: “Cho dù tôi là liên trưởng hay doanh trưởng thì anh đều là chỉ đạo viên tốt nhất của tôi.”
Cuối cùng Giả Hạo cũng mỉm cười: “Thăng chức là chuyện tốt, chúng ta đều phải vui vẻ mới được, sau này cậu thành đạt rồi đừng quên tôi đó nha!”
TBC
Cố Phong bị mấy lời này của anh ấy chọc cười, nhưng mà anh lại rất hiểu biết con người Giả Hạo, tuyệt đối không phải loại người sẽ dựa dẫm vào người khác.
Buổi chiều Cố Phong chính thức đến doanh bộ nhận chức, mà liên trưởng mới cũng đã đến liên đội của anh.
Bên phía Diệp Ninh cũng gần như lập tức biết được chuyện này, đương nhiên không phải Cố Phong cố ý đến báo tin vui cho anh, mà là mới sáng sớm Trịnh Thư Vân đã sốt ruột chạy đến báo tin tức tốt này cho cô nghe.
“Sao cô lại biết trước được chuyện này thế?”
Trịnh Thư Vân cười hắc hắc nói: “Hôm trước cha tôi ở trong phòng sách nói chuyện điện thoại, tôi vô tình nghe được.”
Nói là vô tình, thật ra lại là nghe lén.
Diệp Ninh dở khóc dở cười.
Nhưng mà chuyện Cố Phong thăng chức cũng đã được lan truyền rất lâu rồi, không coi như chuyện bí mật gì, cho nên Trịnh Hồng Xương mới có thể không đề phòng Trịnh Thư Vân.
“Diệp Ninh, chúc mừng cô, từ nay về sau cô chính là vợ của doanh trưởng rồi.”
Trịnh Thư Vân trông có vẻ còn vui mừng hơn cả đương sự là Diệp Ninh nữa.
Tuy rằng doanh trưởng vẫn chưa là gì, nhưng mà Cố Phong có thực lực như thế, còn trẻ tuổi như vậy, tương lai sau này sẽ không thể nào dự đoán trước được.
Đến cả cha của cô ấy cũng từng ở nhà nhắc đến Cố Phong vô số lần, rõ ràng là cũng rất coi trong anh.
Diệp Ninh không có cảm nhận quá lớn về thân phận vợ doanh trưởng này, dù sao cho dù Cố Phong như thế nào thì cuộc đời của cô đều sẽ do tự cô đi tới.
“Đúng rồi, chúng ta đã xác định thời gian tuyển dụng thành viên mới chưa? Muốn tuyển bao nhiêu người thế?”
Nghĩ đến em gái chiến hữu mà Cố Phong nói, Diệp Ninh vẫn chủ động hỏi thăm.
“Xác định rồi, ngày mười lăm tháng này, số lượng thì không xác định.” Trịnh Thư Vân nói ra tình huống mà cô ấy hiểu biết, đến cuối cùng còn hỏi thêm một câu: “Cô hỏi mấy cái này làm gì thế, có bạn bè muốn gia nhập sao?”
“Tôi thuận miệng hỏi chơi thôi.”
Cố Phong không nhờ cô giúp đỡ, cho nên Diệp Ninh cũng không có ý định nói thêm gì đó với Trịnh Thư Vân.
Nhưng mà Trịnh Thư Vân lại rất thông minh, đương nhiên có thể đoán ra được, cô sẽ không tự nhiên rảnh rỗi đi quan tâm đến chuyện tuyển dụng thành viên mới như thế.
“Nếu là bạn của cô thì cứ trực tiếp đi báo với đoàn trưởng một tiếng là được rồi.”
Hiện tại cô ấy và Diệp Ninh chính là “trụ cột” của đoàn văn công, chỉ cần bọn họ mở miệng, muốn giới thiệu một người vào, đoàn văn công cũng sẽ nể mặt của bọn họ.
Diệp Ninh cười lắc đầu, nếu cô gái nhà họ Chu kia thật sự có thực lực, vậy cô ấy có thể thông qua con đường chính quy đều tiến vào đoàn văn công.
Nếu cô ấy không có thực lực, cho dù là cô cũng không thể tùy tiện nhét bừa người vào được.