Mục lục
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiều tối, Diệp Ninh gọi điện thoại nói cho Mục Văn Hạo biết trước, báo cho anh ta biết đêm nay cô còn có việc sẽ không đến Hồng Hải.

Vậy mà Mục Văn Hạo cũng đồng ý rất dứt khoát, hơn nữa lại nhắc đến chuyện hợp tác với Lý Tử Hằng lần nữa, bảo cô nhanh chóng quyết định đi.

Diệp Ninh cũng đông ý, cúp điện thoại, cô lại tùy tiện đi vào một tiệm cơ, mua mấy món thức ăn làm sẵn, sau đó xách về nhà.

Hiện tại cô cũng không phải hoàn toàn không thèm để ý đến Cố Phong, dù sao thì hai người bọn họ cũng đã gập ghềnh cùng nhau sống chung một năm rồi, hơn nữa người ta còn liều mình cứu cô, cho nên cô quyết định lần này cô sẽ chủ động giải hòa với Cố Phong trước.

Quay về viện gia thuộc của quân khu, vừa lúc cũng là giờ các bộ đội về nhà, cực kỳ náo nhiệt.

Người gặp được Diệp Ninh đều chủ động nhiệt tình chào hỏi cô.

Hiện tại Diệp Ninh cũng đã hòa mình vào tập thể này rồi, tuy rằng mọi người không phải cực kỳ quen thuộc, nhưng quan hệ cũng coi như dần dần hòa thuận với nhau.

Chờ đến khi đi đến dưới lầu, cô lại gặp được Phan Tuấn đang đi tới đi lui dưới cửa tòa nhà, cậu thanh niên này cũng vừa mới từ bộ đội về, vừa nhìn thấy cô là mặt đã đỏ bừng lên.

Bình thường Diệp Ninh cũng chưa từng tiếp xúc gì với cậu ta, cho nên cũng không chào hỏi, nhưng mà Phan Tuấn lại chủ động gọi cô lại.

“Đồng chí Diệp Ninh.”

Diệp Ninh dừng chân nhìn về phía cậu ta, có hơi khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Một thằng đàn ông cao năm thước vậy mà lại xấu hổ ho khan, vài giây sau mới cẩn thận mở miệng nói.

“Mấy ngày hôm trước chúng tôi có đến đoàn văn công xem biểu diễn, cô đàn dương cầm nghe rất hay.”

 

Diệp Ninh còn tưởng rằng cậu ta có chuyện quan trọng gì, trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa kịp phản ứng lại.

“Đồng chí Diệp Ninh, sau này tôi có thể tiếp tục đến đó xem cô biểu diễn sao?” Phan Tuấn nói ra câu này xong, gương mặt vốn hơi ửng hồng đã trở nên đỏ rực.

Vấn đề này vốn dĩ không cần thiết phải hỏi, cho nên cậu ta cũng chỉ muốn tìm cớ để tiếp cận Diệp Ninh mà thôi.

Diệp Ninh cố nhịn cười, cô có thể nhận ra, Phan Tuấn không có ý tưởng không an phận gì với cô cả, chỉ đơn thuần là thích, rõ ràng là fans của cô.

Ngay lúc Phan Tuấn lúng túng bất an, cảm thấy có phải bản thân đã quá lỗ mãng rồi không thì Diệp Ninh lại mỉm cười nói.

“Được chứ, đoàn văn công luôn luôn hoan nghênh cậu.”

Hai mắt Phan Tuấn tỏa sáng, hưng phấn đến mức ăn nói lộn xộn, liên tục cảm ơn.

Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Ninh, cậu ta xoay người rời đi, thậm chí lúc đi về còn không để ý đến dưới chân, bị ngã trẹo chân.

Nhưng mà cho dù là đau đến nhe răng trợn mắt nhưng nụ cười trên mặt cậu ta vẫn chưa hề biến mất.

“Đừng có sốt ruột, đi chậm thôi.” Diệp Ninh quan tâm nhắc nhở, nhưng mà tâm trạng lại cực kỳ vui vẻ.

Cho nên hiện tại cô thật sự rất được mọi người hoan nghênh và yêu thích.

Lực chú ý của cô hoàn toàn bộ Phan Tuấn hấp dẫn, không hề để ý đến Cố Phong đang đứng ở cửa sổ trên lầu nhìn xuống.

TBC

Lúc này Cố Phong đã nhìn thấy toàn bộ quá trình Phan Tuấn tiếp cận Diệp Ninh, đặc biệt là lúc nhìn thấy Diệp Ninh lại mỉm cười với Phan Tuấn, anh cực kỳ muốn lao xuống tát bay Phan Tuấn ra ngoài.

Thì ra đây là ghen à, làm người ta không thể nào khống chế được.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK