Tuy rằng trước kia Trịnh Thư Vân cũng rất thích chơi, nhưng tần suất đến Hồng Hải tuyệt đối sẽ không thường xuyên như bây giờ.
Mãi đến ngày hôm nay đi làm về, Trịnh Thư Vân vẫn cứ lập tức muốn chạy đến Hồng Hải, lại bị Diệp Ninh cản đường.
“Thư Vân, có phải cô có chuyện gì giấu tôi không?”
Sắc mặt của Diệp Ninh rất nghiêm túc, nếu Trịnh Thư Vân chỉ đơn thuần là thích chơi thì đương nhiên là không sao hết. Nhưng nếu như cô ấy có dính líu gì đến Hồng Hải, vậy chắc chắn sẽ là vì cô.
Trịnh Thư Vân khó hiểu, không rõ vì sao cô đột nhiên lại hỏi như thế?
“Không có mà.”
“Có phải mấy ngày nay tối nào cô cũng đến Hồng Hải chơi không?” Diệp Ninh trực tiếp hỏi thẳng.
Trịnh Thư Vân lại chẳng cảm thấy việc này có vấn đề gì: “Thì ra cô nói chuyện này hả. Đúng vậy, mấy ngày nay ngày nào tôi cũng đi, tối nay cô có muốn đi chung với tôi không?”
Diệp Ninh nhìn gương mặt vui tươi ngây thơ hồn nhiên của cô ấy, hoàn toàn không giống như là đã biết cái gì, chỉ e là cho dù cô có hỏi tiếp thì cũng không nhận được câu trả lời.
“Tôi đi cùng cô.”
Hôm nay cô không cần lên sân khấu, chỉ có đi theo bên cạnh Trịnh Thư Vân thì mới có thể xác định rõ, rốt cuộc là thứ gì đã hấp dẫn làm Trịnh Thư Vân phải đi qua đó.
Trịnh Thư Vân không ngờ lần này Diệp Ninh lại đồng ý dứt khoát như thế, vui vẻ muốn chết.
TBC
Trước khi Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân đi đến Hồng hải thì cô còn cố ý gọi điện thoại về báo trước cho Cố Phong biết, làm anh yên tâm.
Cố Phong cũng không hỏi quá nhiều, chỉ dặn dò cô đừng về quá muộn.
Diệp Ninh cực kỳ hài lòng với trạng thái chung sống của cô và Cố Phong hiện tại, quan tâm nhau, nhưng lại không nhúng tay quá nhiều vào chuyện của nhau.
Nửa tiếng sau, Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân cùng nhau đi vào phòng ca múa Hồng Hải.
Hai người vừa mới đi vào thì lập tức có nhân viên phục vụ đi ra đón, khi anh ta nhìn thấy Diệp Ninh, lập tức trở nên vô cùng cung kính.
Diệp Ninh chỉ nhìn anh ta một cái, nhân viên phục vụ lập tức biết được thân phận hiện tại của cô, nhưng mà anh ra cũng không hề hỏi thăm gì cả, lập tức dẫn hai người đến phòng bao tốt thứ hai, chỉ xếp hàng sau phòng bao của Mục Văn Hạo trong phòng ca múa này.
Trịnh Thư Vân cực kỳ kinh ngạc, cố ý hạ giọng nói với Diệp Ninh: “Diệp Ninh, cô không biết bình thường cái ghế lô này bị bao nhiêu người đặt trước đâu, người bình thường muốn ngồi cũng ngồi không được. Không ngờ hôm nay chúng ta lại may mắn như thế.”
Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh nói: “Cho dù có tốt đến cỡ nào thì cũng chỉ là một cái chỗ ngồi mà thôi.”
Trịnh Thư Vân biết cô sẽ không để ý mấy thứ này, gọi rượu và một đĩa trái cây với nhân viên phục vụ.
Diệp Ninh biết rõ giá cả ở chỗ này đắt đỏ đến cỡ nào, nếu như chỉ dựa vào tiền lương của đoàn văn công thì hoàn toàn không đủ để Trịnh Thư Vân tiêu xài như thế.
Tiết mục biểu diễn trên sân khấu vẫn vô cùng náo nhiệt, nóng bỏng. Bởi vì hôm nay Diệp Tử không lên sân khấu, cho nên khách hàng ít hơn bình thường rất nhiều.
Ánh mắt của Diệp Ninh trực tiếp nhìn thẳng về phía vị trí dành riêng cho Mục Văn Hạo, chỗ ngồi trống rỗng làm cô cảm thấy thả lỏng rất nhiều.
Sau khi xác nhận Mục Văn Hạo không có ở đây, cô lập tức tập trung lực chú ý lên người Trịnh Thư Vân, hơn nữa cũng nhanh chóng nhận ra sự khác thường của Trịnh Thư Vân.
Trịnh Thư Vân rõ ràng cũng không đặt lực chú ý lên trên sân khấu, mà thỉnh thoảng lại nhìn về một hướng.
Mà hướng kia lại vừa lúc chính là phòng bao của Mục Văn Hạo.
Trong lòng Diệp Ninh dâng lên một dự cảm chẳng lành, cô ước gì cô đã cảm giác sai rồi.
“Thư Vân, cô đang nhìn cái gì thế?”
“Không, không có nhìn gì hết.” Trịnh Thư Vân rõ ràng là đang chột dạ.
Diệp Ninh trực tiếp vạch trần cô: “Cô cứ luôn nhìn sang bên đó, cô có quen ai ở bên đó hả?”
Trịnh Thư Vân biết cô ấy không thể giấu được hai mắt của Diệp Ninh, dứt khoát thừa nhận.
“Diệp Ninh, cô và ông chủ Mục là bạn bè đúng không?”
Tuy rằng cô ấy đang hỏi, nhưng giọng điệu nói chuyện lại vô cùng khẳng định.