“Hả? Anh đi thật à?”
Cố Phong dở khóc dở cười trước phản ứng của cô.
Không phải cô là người chủ động nói ra sao?
Diệp Ninh cũng phát hiện cô hỏi như thế không được đúng lắm, cười gượng nói: “Ý của tôi là vậy chúng ta đi chung đi.”
Dù sao cũng là chuyện vui, người nhiều cũng sẽ náo nhiệt.
Mấy ngày sau đó vẫn cứ bình tĩnh không chút sóng gió gì, Cố Phong cũng nhanh chóng làm quen với hoàn cảnh của doanh bộ, chính thức bắt đầu triển khai công việc.
Phần lớn thời gian ở đoàn văn công của Diệp Ninh cũng đều đang tập luyện, bên Hồng Hải thì cô đến đó ba lần, không lần nào gặp được Mục Văn Hạo.
Người trong phòng ca múa đều ngậm miệng không dám nói đến tung tích của Mục Văn Hạo.
Diệp Ninh dứt khoát không thèm hỏi đến, dù sao ngày hôm đó cô cũng đã nói rõ ràng với Mục Văn Hạo rồi, cho dù Mục Văn Hạo có thể chấp nhận được hay không thì hai người bọn họ cũng sẽ không có bất cứ khả năng nào.
Hơn nữa từ trước đến nay bên cạnh Mục Văn Hạo đều chưa từng thiếu phụ nữ, cô cũng không cảm thấy anh ta thật lòng với cô được bao nhiêu.
Nói không chừng mấy ngày sau là anh ta đã có người mới, vứt cô ra sau đầu từ lâu rồi.
Trong nháy mắt đã đến thứ sáu, Cố Phong kết thúc công việc và nhiệm vụ của một ngày, đang chuẩn bị đi về nhà thì lại bị cản lại trước cửa văn phòng.
“Doanh trưởng, anh định đi về hả?”
Cố Phong vừa mới đến doanh bộ, tuy rằng còn chưa nhớ hết tên mọi người nhưng mà anh vẫn biết binh lính đứng trước mặt mình là ai.
Là nhân viên thông tín trong doanh, tên Trương Toàn.
Thanh niên hơn hai mươi tuổi, vừa mở miệng nói chuyện là đỏ mặt.
Cố Phong nhịn không được nhìn anh ấy thêm vài lần: “Có chuyện gì sao?”
“Có, có ít việc.” Trương Toàn ấp úng nói, anh ấy không hiểu rõ tính cách của doanh trưởng mới đến, cho nên còn có chút căng thẳng và cẩn thận.
“Có việc thì nói đi, dong dong dài dài làm gì?:
Đều là đàn ông cao năm thước đầu đội trời chân đạp đất, không thể sợ hãi rụt rè như thế được.
Trương Toàn đứng càng thẳng hơn, dưới ánh nhìn chăm chú của Cố Phong, cuối cùng cũng gom hết can đảm nói.
TBC
“Doanh trưởng Cố, anh có thể nhờ chị dâu ký tên cho tôi không?”
Nói xong, anh ấy lập tức cung kính đưa cuốn vở đang cầm trong tay đến trước mặt Cố Phong.
“...”
Cố Phong còn tưởng rằng anh ấy có chuyện quan trọng gì, hoàn toàn không nghĩ đến anh ấy lại chạy đến đây xin chữ ký của Diệp Ninh.
Muốn xin chữ ký của Diệp Ninh?
Trương Toàn nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của Cố Phong, vội vàng giải thích nói: “Doanh trưởng Cố, em trai của tôi cực kỳ thích chị dâu. Không, không phải cái kiểu thích kia, là thích kiều cực kỳ sùng báo đó. Em tôi sắp sửa đi tham gia quân ngũ rồi, chỗ sẽ đi là biên cương. Điều ước duy nhất của nó là muốn xin chữ ký của chị dâu, cho nên có thể làm phiền doanh trưởng giúp tôi một lần không?”
Nói xong lời cuối cùng, anh ấy vừa cảm thấy xấu hổ lại vừa muốn kiên trì.
Thật ra anh ấy cũng không còn cách nào khác mới phải làm thế, nếu trực tiếp chạy đến đoàn văn công xin chữ ký, người ta chưa chắc sẽ đồng ý, hơn nữa còn sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt. Cho nên khi anh ấy biết Cố Phong chính là chồng của Diệp Ninh, do dự mãi rồi vẫn nhắm mắt đến đây thử một lần.
Tâm trạng của Cố Phong vô cùng phức tạp, lúc trước Chu Thế Thành nói với anh rằng hiện tại Diệp Ninh ở quân khu rất được hoan nghênh, nhưng lại không ngờ rằng cô lại được yêu thích đến mức này.
“Doanh trưởng Cố...” Trương Toàn sợ Cố Phong sẽ từ chối, hơn nữa còn để lại ấn tượng xấu cho Cố Phong.
Nhưng mà giây tiếp theo Cố Phong hoàn hồn lại, trực tiếp cầm lấy vở hỏi: “Em trai cậu tên gì?”
“Hả?”
“Em trai cậu tên gì?” Cố Phong cố kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
Trương Toàn lập tức lộ ra vẻ mặt hưng phấn nói: “Em ấy tên Trương Lâm, năm nay mười tám tuổi.”
“Được rồi, tôi biết rồi. Không còn chuyện gì khác nữa đúng không?” Cố Phong bỏ vở vào trong túi.
“Hết rồi, cảm ơn doanh trưởng!” Trương Toàn hưng phấn muốn chết, nhìn theo bóng dáng Cố Phong rời đi