“Doanh trưởng Cố?”
Trong văn phòng, Lôi Vĩnh Minh nhìn Cố Phong đang ngồi trước bàn làm việc ngẩng người, gọi thử.
Lúc này Cố Phong mới phát hiện ra anh ta đã đến.
“Phó doanh trưởng Lôi, có chuyện gì sao?”
Lôi Vĩnh Minh là phó doanh trưởng của doanh bộ bọn họ, đã làm việc ở nơi này được hai năm rồi.
Cố Phong mới đến, có rất nhiều công việc đều cần Lôi Vĩnh Minh giúp đỡ.
Lôi Vĩnh Minh lớn hơn Cố Phong vài tuổi, cũng coi như một người anh trai.
“Chuyện lớn thì không có, chỉ là sắp xếp lại ghi chép cuộc họp lần trước đưa đến cho cậu thôi.” Lôi Vĩnh Minh nói, đưa sổ ghi chép cuộc họp đến trước mặt Cố Phong.
Cố Phong lên tiếng đáp: “Cảm ơn.”
Lôi Vĩnh Minh cũng không lập tức đi ngay, mà tiếp tục nói: “Doanh trưởng Cố, tôi thấy hình như anh đang có tâm sự gì đúng không?”
Cố Phong cười nói: “Rõ ràng đến thế sao?”
Đúng là lúc nãy anh có đang ngẩn người.
“Cũng rõ lắm đó. Có chuyện gì cần tôi giúp đỡ không?” Lôi Vĩnh Minh là một người tốt bụng, tuy rằng là phó doanh trưởng nhưng tính cách lại thân thiện có thể làm bạn với tất cả mọi người trong doanh bộ.
“Không phải chuyện trong doanh.” Cố Phong đáp, lập tức định mở sổ ghi chép cuộc họp ra để sắp xếp lại hồ sơ.
“Vậy là chuyện trong nhà hả?” Lôi Vĩnh Minh lại lập tức tiếp lời.
Cố Phong hơi sửng sốt, không kịp phản ứng lại.
“Xem ra đã bị tôi đoán trúng rồi.”
Lôi Vĩnh Minh nhìn vẻ mặt của Cố Phong, giọng điệu lại càng thêm chắc chắn.
Cố Phong dở khóc dở cười: “Thật ra cũng không có gì.”
Anh cũng không phải là một người thích kể chuyện riêng của mình cho người khác nghe, huống chi anh và Lôi Vĩnh Minh còn chưa tiếp xúc với nhau quá lâu.
“Có phải anh cãi nhau với vợ không?”
Lôi Vĩnh Minh lại tự phỏng đoán.
Cố Phong gần như theo bản năng tiếp lời: “Nếu như là cãi nhau thì cũng tốt rồi.”
Từ sau ngày anh và Diệp Ninh cùng nhau tham dự hôn lễ của Lý Mạn Mạn đến bây giờ cũng đã bốn năm ngày, mấy ngày nay, trong đầu anh cũng chỉ có một câu hỏi.
Đó chính là, rốt cuộc thì anh có thích Diệp Ninh hay không?
Còn có Diệp Ninh có tình cảm như thế này với anh hay không?
Thắc mắc này vô cùng mãnh liệt, hơn nữa nó lại xuất hiện một cách cực kỳ khó hiểu, cho nên chỉ cần anh nhìn thấy Diệp Ninh, đều sẽ có một loại cảm giác không nói nên lời.
Anh cứ luôn muốn nhìn cô thêm vài lần, nghe cô nói thêm mấy câu.
Cho dù chỉ là một vài câu nói vớ vẩn vô bổ cũng được.
Anh biết bản thân mình như bây giờ đã cực kỳ không bình thường rồi.
“Doanh trưởng Cố, rốt cuộc cậu có tâm sự gì thế, cứ nói cho tôi nghe đi, thêm một người phân tích sự việc cho cậu cũng tốt hơn mà.” Lôi Vĩnh Minh hoàn toàn không xem bản thân như người ngoài, chủ động kéo ghế dựa đến ngồi xuống trước mặt Cố Phong.
Cố Phong là doanh trưởng của bọn họ, hơn nữa lại sắp sửa đến ngày diễn tập diễu hành lớn tổ chức mỗi năm một lần, anh không thể bị bất cứ sự việc gì ảnh hưởng đến trạng thái được.
Đây là lần đầu tiên Cố Phong gặp được một người nhiệt tình như Lôi Vĩnh Minh, nghĩ tới nghĩ lui, thật đúng là hơi mất bình tĩnh.
Quan trọng nhất là anh cũng không muốn làm phụ lòng nhiệt tình của chiến hữu.
TBC
“Chỉ là tôi không rõ...”
Lôi Vĩnh Minh kiên nhẫn chờ anh nói cho hết lời.
Cả đời Cố Phong chưa bao giờ cảm thấy nói ra một câu lại khó khăn đến thế: “Không rõ phải như thế nào mới tính là thích một người!”
Cuối cùng anh cũng đã nói ra, đồng thời sức lực toàn thân cũng gần như cạn kiệt.
Vấn đề này rất buồn cười, dù sao anh đã là người đã kết hôn, thậm chí anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị Lôi Vĩnh Minh trêu chọc.
Nhưng mà anh không ngờ rằng Lôi Vĩnh Minh không chỉ không trêu chọc anh mà còn vô cùng nghiêm túc nói: “Cái này dễ mà. Thích một người thì sẽ muốn nhìn thấy người đó, muốn đến gần người đó. Người đó vui thì cậu cũng vui, người đó buồn thì cậu cũng sẽ cảm thấy khó chịu.”