Quân khu, doanh bộ doanh đoàn số ba.
Cố Phong thức trắng một đêm.
Sáng sớm anh lập tức nhận được cuộc điện thoại của Lữ Đình.
“Cố Phong, cái tên Mục Văn Hạo mà cậu bảo tôi đi điều tra không chỉ rất nổi tiếng ở trong thành mà đến cả tỉnh thành anh ta cũng có sản nghiệp. Mười năm trước anh ta đến Phong Thành làm giàu, làm việc rất tàn nhẫn, có không ít đàn em. Hiện tại chủ yếu kinh doanh phòng ca múa và buôn bán xuất khẩu ra nước ngoài. Là doanh nhân cực kỳ nổi tiếng, mạng lưới quan hệ cũng rất lắt léo phức tạp.”
Sắc mặt Cố Phong nghiêm túc, anh đương nhiên đã biết thân phận bối cảnh của Mục Văn Hạo không tầm thường từ lâu rồi, nếu không thì anh ta cũng không dám không chút kiêng dè mà khiêu khích anh như thế.
“Suốt đêm qua tôi đã đi điều tra toàn bộ hồ sơ tin tức về tên này, đây là một người rất có thủ đoạn, quá trình làm giàu cũng không sạch sẽ gì, nhưng mà lại không để lại bất cứ điểm yếu nào ở bên ngoài. Nếu anh thật sự muốn đụng vào người này thì chúng ta còn cần phải nghĩ cách cẩn thận mới được.”
TBC
Giọng nói của Lữ Đình trong ống nghe có vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Không điều tra được dấu hiệu phạm tội của Mục Văn Hạo, cũng không có nghĩa là không có.
Nhất là sau khi xem xong lịch sử làm giàu của Mục Văn Hạo, anh ấy càng không cảm thấy một người như thế sẽ sạch sẽ.
“Được. Chuyện này phiền anh trước, tôi cũng sẽ nghĩ cách.”
Cố Phong nói xong lập tức cúp máy.
Ngay từ đầu anh nghĩ tốt nhất là có thể tốc chiến tốc thắng với Mục Văn Hạo, vậy thì sẽ không cần phải bị Mục Văn Hạo uy hiếp, nhưng mà hiện tại có vẻ mọi việc cũng không đơn giản như những gì anh tưởng tượng.
Mấy ngày tiếp theo đều sóng yên gió lăng, giống như không có việc gì diễn ra.
Diệp Ninh vẫn cứ bận rộn như cũ, mà Cố Phong hình như cũng dồn toàn bộ sức lực và tinh thần vào việc huấn luyện trong bộ đội.
Chớp mắt lại một tuần trôi qua, lại là một ngày cuối tuần.
Mà ngày cuối tuần này, hiếm khi cả Cố Phong và Diệp Ninh đều ở nhà.
“Tiểu Ninh, hôm nay em có kế hoạch gì không?”
Cố Phong ăn sáng xong, vừa dọn dẹp chén đãu vừa chủ động hỏi thăm Diệp Ninh.
Diệp Ninh cực kỳ lười biếng, tuần sau đoàn quan sát nước ngoài sẽ đến, mấy ngày nay cô không thể nào hoàn toàn thả lỏng, đúng là cũng rất muốn đi ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành.
Hơn nữa hiện tại thời tiết ấm áp, cây cỏ hoa lá bên ngoài đều bắt đầu xuất hiện rồi.
“Không có kế hoạch gì hết.”
“Hay là chúng ta đi ra ngoài đi dạo ha?” Cố Phong chủ động đề nghị, giống như đã nhìn thấu được suy nghĩ trong đầu cô.
“Được thôi!” Diệp Ninh đồng ý vô cùng dứt khoát, hơn nữa lập tức hành động ngay: “Tôi đi thay quần áo.”
Cố Phong nhìn cô vui vẻ như thế, vẻ mặt dịu dàng, tâm trạng lại nặng nề.
Nửa tiếng sau, hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Thành phố nói lớn không lớn, nhưng cũng không quá nhỏ, trạm đầu tiên bọn họ đến chính là công viên.
Ở cái mùa vạn vật sống lại này, đương nhiên không có nơi nào thích hợp để giải sầu hơn công việc.
Diệp Ninh ngồi trên ghế dài của công viên, phía trước chính là một cái hồ nhân tạo.
Gió nhẹ thổi qua, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, mùi cỏ xanh ập vào mặt.
Xung quanh có không ít đứa trẻ đang chơi đùa, toàn là tiếng cười đùa vui vẻ.
Cố Phong ngồi xuống bên cạnh cô, trong mắt không có khung cảnh xinh đẹp kia, chỉ có cô.
“Tiểu Ninh, em kể cho anh nghe đi, lúc trước em sống như thế nào thế?”
Giọng của anh rất nhẹ, anh biết có lẽ đề tài này sẽ phá hủy bầu không khí hài hòa hiện tại, nhưng anh vẫn rất muốn biết, trong những ngày tháng mà anh đã bỏ lỡ, một mình cô đã vượt qua như thế nào?
Diệp Ninh có chút kinh ngạc, không ngờ anh sẽ đột nhiên hỏi đến chuyện này
Từ sau khi cô từ chối lời tỏ tình của anh đến bây giờ, mối quan hệ giữa hai người bọn cũng liền dừng lại ở đó.
Tuy rằng bọn họ không phải vợ chồng thật sự, nhưng cũng là bạn bè nâng đỡ nhau trong sinh hoạt.
Vốn dĩ Diệp Ninh cũng không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, nhưng mà hiện tại lại ánh mắt của Cố Phong không nhìn về phía cô lại tràn ngập chân thành và khát vọng.