Diệp Ninh nghe xong, lại cảm nhận được một cảm giác nhẹ nhàng không nói nên lời, nhưng mà trên mặt cô lại không hề lộ ra chút nào, còn chủ động đi lấy áo khoác giúp Cố Phong.
Cố Phong hành động rất nhanh nhẹn, không hề chần chừ một giây nào.
Nhưng mà trước khi ra ngoài, anh nắm chặt lấy then cửa, dùng giọng nói khàn khàn nói với Diệp Ninh: “Em đã biết được tình cảm của anh rồi, chờ anh về chúng ta lại nói chuyện tiếp. Nhưng mà lần này anh không biết chừng nào mới có thể quay về, em không cần lo lắng cho anh, anh sẽ nhanh chóng quay về.”
Diệp Ninh lộ ra vẻ mặt phức tạp: “Được, anh cứ yên tâm đi đi.”
Cố Phong có chút lưu luyến, nhưng vẫn xoay người rời đi.
“Phù!”
Trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, Diệp Ninh thở phào nhẹ nhõm, toàn thân dựa vào khung cửa, nghĩ đến cảnh lúc nãy Cố Phong nói thích mình.
Cho nên cô thật sự cần phải suy nghĩ cho cẩn thận, rốt cuộc là cô có tình cảm như thế nào khi đối mặt với Cố Phong và đối mặt với cuộc hôn nhân này.
Năm ngày sau, Cố Phong cũng không về nhà, mà Diệp Ninh hình như cũng đã quá quen với cuộc sống như thế này.
Cô còn nghe Lý Kim Phượng nói, lần này trong đoàn đột nhiên nhận được nhiệm vụ huấn luyện tác chiến, mấy người Chu Thế Thành cũng nằm trong số đó.
Nhiệm vụ như thế này trong quân đội cũng không tính là hiếm có, cũng là nhiệm vụ không nguy hiểm nhất, cho nên tâm lý của mấy người nhà như bọn họ cũng thoải mái nhất.
Diệp Ninh dồn phần lớn thời gian và sức lực cho việc luyện tập ở đoàn văn công, càng ngày càng đến gần ngày đoàn quan sát nước ngoài đến.
TBC
Nhưng mà trước đó hai ngày, cô còn cần phải đi tham dự tiệc đính hôn của Mục Văn Hạo nữa.
Mấy ngày nay đến cả bên Mục Văn Hạo cũng sóng yên gió lặng, mỗi ngày nhìn thấy Mộng Kiều Nhụy, chuyện cô ta nói nhiều nhất chính là về chuyện đính hôn, thật sự rất ra dáng sắp sửa trở thành vị hôn thê của Mục Văn Hạo.
Hôm nay Diệp Ninh từ trên sân khấu đi xuống, Mục Văn Hạo cố ý đến phòng trang điểm của cô.
Bình thường nếu Mục Văn Hạo có chuyện gì thì đều trực tiếp gọi Diệp Ninh đến văn phòng anh ta nói chuyện, rất hiếm khi đi đến phòng trang điểm của cô.
Mục Văn Hạo vừa mới mở cửa đi vào, Diệp Ninh đang tẩy trang cũng lập tức dừng động tác lại.
Cô nhìn thấy chỉ có một mình anh đi vào, gần như là theo bản năng bắt đầu đề phòng
“Ông chủ Mục, có chuyện gì sao?”
Từ sau khi anh ta tuyên bố muốn đính hôn với Mộng Kiều Nhụy xong, anh ta thật sự không còn quấn lấy cô giống như trước kia nữa.
Mục Văn Hạo hỏi thẳng: “Chuyện hợp tác với Tử Hằng, cô đã suy nghĩ như thế nào rồi?”
Cô nói cô cần có thời gian suy xét, anh ta đã cho cô nhiều ngày như thế, cũng nên có kết quả rồi.
Diệp Ninh nghe anh ta hỏi đến chuyện công việc, gương mặt đang căng chặt mới hơi thả lỏng lại.
“Đã suy nghĩ xong rồi.”
Mục Văn Hạo lộ ra vẻ mặt mong đợi.
“Cảm ơn ông chủ Mục và chủ nhiệm Lý đã thưởng thức, tôi quyết định từ bỏ cơ hội lần này.” Thái độ của Diệp Ninh vô cùng dứt khoát, không để lại bất cứ cơ hội cứu vãn nào nữa.
Mấy ngày nay cô đã suy xét đến rất nhiều thứ, nếu một khi hợp tác với Lý Tử Hằng, sau này cô sẽ càng khó thoát khỏi Mục Văn Hạo hơn.
Vẻ mặt của Mục Văn Hạo lập tức cứng lại, hiển nhiên là vô cùng kinh ngạc trước quyết định này của cô.
“Cô cũng đã nói đây là một cơ hội, vậy vì sao còn muốn từ bỏ chứ?”
“Tôi cảm thấy như bây giờ cũng đã rất tốt rồi, tôi cũng không muốn giàu sang phú quý gì.” Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh nói.
Mục Văn Hạo cười nhạo, giống như nghe được chuyện gì đó buồn cười lắm, anh ta cũng rất hiểu Diệp Ninh, lạnh lùng nói: “Nếu cô là bởi vì tôi nên mới từ chối cơ hội lần này thì cô đã sai hoàn toàn rồi.”
Quả nhiên, Diệp Ninh hơi nhướng đôi mày đẹp lên, đúng là bởi vì anh ta nên cô mới từ chối cơ hội lần này.