“Đi vào đây với tôi.”
Mục Văn Hạo nói một câu, sau đó nhanh chóng đi về phía văn phòng.
Diệp Ninh đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Mộng Kiều Nhụy cười ra hiệu với cô: “Chắc là ông chủ Mục có chuyện gì đó muốn nói với cô, nếu không không yên tâm thì để tôi đi vào cùng với cô.”
Hiện tại Mộng Kiều Nhụy đã bắt đầu ra dáng nữ chủ nhân rồi.
Diệp Ninh biết thật ra cô không có sự lựa chọn nào khác cả.
Chờ bóng dáng của hai người biến mất khỏi tầm mắt của mọi người rồi, hậu trường lập tức như nổ tung.
Trước lúc đó, không có ai ngờ được cuối cùng Mộng Kiều Nhụy lại sẽ trở thành nữ chủ nhân của Hồng Hải.
Nhất là chị Dung, chị ta lại càng không thể hiểu được.
Rõ ràng trước đó chị ta có thể nhận ra ông chủ đối xử rất đặc biệt với Diệp Ninh, sao bây giờ lại đổi sang thích người khác nhanh thế.
Chị ta càng ngày càng cảm thấy chuyện này không bình thường.
Trong văn phòng, Diệp Ninh không ngồi xuống, Mộng Kiều Nhụy cũng không ngồi, đứng ở bên cạnh cùng với cô.
Mục Văn Hạo đốt một điếu xì gà, chậm rãi bắt đầu hút.
Trên mặt Diệp Ninh lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, hiện tại đã trễ lắm rồi, nếu còn tiếp tục kéo dài thời gian nữa, chỉ sợ sẽ làm Cố Phong càng thêm nghi ngờ.
Nhưng à Mục Văn Hạo không ở miệng, cô cũng không thể nào biết được rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì.
Chờ đến khi Mục Văn Hạo hút hết nửa điếu xì gà rồi, cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện.
“Cuối tháng này tôi sẽ tổ chức tiệc đính hôn, đến lúc đó cô cũng phải đến tham gia.”
Diệp Ninh không nghĩ đến anh ta lại muốn nói chuyện này, nhưng mà trong tiệc đính hôn của anh ta chắc chắn sẽ có rất nhiều loại người trong thành phố này đến tụ tập, cô đi qua đó thật sự không ổn, hơn nữa cô cũng không có thân phận và lập trường gì để đến đó cả.
“Ông chủ Mục, cuối tháng này tôi còn phải đi làm, sẽ không đi. Tôi sẽ gửi tặng lễ đính hôn cho hai người.”
Đây cũng coi như một cách để biểu đạt thành ý của cô.
Mục Văn Hạo híp mắt lại, mang theo chút khó chịu: “Cô cảm thấy tôi sẽ cần quà đính hôn của cô à?”
Ngụ ý, cô nhất định phải đến đó.
“Ông chủ Mục, anh cũng biết với thân phận của tôi, không nên xuất hiện ở...”
“Thân phận của cô? Cô là Diệp Tử, là trụ cột của Hồng Hải tôi. Nếu nói đến thân phận thì cô chính là người thích hợp tham dự tiệc đính hôn nhất.” Mục Văn Hạo không đợi Diệp Ninh nói ra câu kế tiếp đã ngang ngược ngắt lời
Trong lòng Diệp Ninh trầm xuống: “Anh biết rõ tôi không thể công bố thân phận ra ngoài.”
TBC
“Đúng vậy, tôi biết, cho nên tôi mới làm Mộng Kiều Nhụy thế thân cô đi ra bên ngoài. Tôi giúp cô nhiều chuyện như thế, chẳng lẽ cô không nên cảm ơn tôi sao?” Ánh mắt của Mục Văn Hạo nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Ninh.
Uy h.i.ế.p rõ ràng rành rành như thế, làm Diệp Ninh tức giận rồi lại không biết nói gì.
Nếu là cô của quá khứ, cô không cần phải làm gì hết, bởi vì Mục Văn Hạo sẽ cố gắng ngăn cản không làm thân phận của cô bị tiết lộ ra ngoài.
Nhưng hiện tại Mục Văn Hạo đã hoàn toàn không còn nỗi băn khoăn này nữa.
Cho dù là Mộng Kiều Nhụy hay là cô làm Diệp Tử thì cũng đều sẽ không ảnh hưởng đến ích lợi của người đàn ông này.
Thậm chí một khí thân phận của cô bị công khai, còn có khả năng bởi vì dư luận mà làm Hồng Hải càng trở nên nổi tiếng hơn nữa.
Cho nên tình cảnh hiện tại của cô trở nên vô cùng bị động, thậm chí còn không bằng quá khứ.
Bầu không khí xung quanh giống như bị cô đọng lại thành thực thể.
Mộng Kiều Nhụy cảm nhận được bầu không khí không thích hợp, vội vàng khuyên nhủ Diệp Ninh: “Diệp Tử, chỉ là tham dự tiệc đính hôn thôi mà, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người có mặt ở hiện trường, không có ai để ý đến cô đâu. Nếu thật sự có ai đó hỏi thì cô cứ nói cô là bạn của tôi. Ông chủ Mục cũng là vì coi trong cô, cho nên mới kiên quyết muốn cô tham dự, cô đừng từ chối nữa.