“Thật ra cũng không có gì, anh cũng đều biết mà. Tôi đến đoàn văn công, bởi vì biết đàn dương cầm cho nên được tuyển. Sau đó mỗi ngày cũng đều là đi làm, tan ca và giảm béo.”
Diệp Ninh nói rất nhẹ nhàng, hiện tại ngẫm lại những vất vả mà cô đã trải qua, ngược lại đều trở thành một phần ký ức tốt đẹp.
“Vậy trước đó thì sao?”
Câu hỏi của Cố Phong làm Diệp Ninh có hơi ngơ ngẩn.
“Anh là chỉ trước khi đến đoàn văn công đó hả?”
Vậy chẳng phải là lúc cô vừa mới trở thành “Diệp Ninh” sao.
“Ha ha. Anh cố ý đúng không?”
Cô lúc đó còn không phải đều phải dựa vào Cố Phong mà sống sao.
Cố Phong không về nhà, đến cả cơm cô cũng không ăn nổi.
Sau đó cô lại đến bộ đội kiếm chuyện, Cố Phong sợ cô, không về, nhưng lại nhờ người khác từ bộ đội mang cơm về cho cô.
Chắc nguyên cái quân khu này chỉ có một mình anh mang cơm từ bộ đội về nhà cho vợ ăn.
“Anh muốn biết lúc đó vì sao em lại hạ quyết tâm muốn thay đổi?” Cố Phong vô cùng nghiêm túc hỏi.
Diệp Ninh ngơ ngác nhìn anh: “Anh muốn biết thật hả?”
“Ừ.”
Cô đương nhiên không thể nói thật được, nếu không giây tiếp theo cô sẽ bị trở thành quái vật, bắt đi nghiên cứu ngay.
Nhưng mà cô cũng không muốn nói dối Cố Phong.
“Tôi của quá khứ thật sự rất tồi tệ, cũng làm rất nhiều vô cùng quá đáng. Trong thế giới của tôi của quá khứ chỉ có một sự kiện, chính là anh. Muốn được anh yêu thương, muốn bởi vì thân phận của anh mà thích làm gì thì làm, sau đó tôi cũng đã bị báo ứng rồi.” Diệp Ninh nghĩ đến mấy chuyện hoang đường trong trí nhớ, đến hiện tại vẫn cứ cảm thấy cực kỳ mất mặt.
“Sau đó tự nhiên có một ngày nào đó, một mình tôi ngồi trong căn phòng trống rỗng, bên cạnh toàn là rác rưởi lộn xộn, không có ai chịu nói chuyện với tôi, tôi giống như một con chuột cống, mọi người đều muốn né tránh tôi. Lúc đó tôi mới ý thức được, nếu tôi cứ tiếp tục như thế nửa, vậy nửa đời sau của tôi coi như xong rồi.”
Diệp Ninh nói xong lời cuối cùng, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc rất nhiều.
Tình cảnh của cô lúc đó thật sự vô cùng túng quẫn, vì ấm no, thậm chí còn phải đi bán tóc.
Nếu không phải cô không muốn lại sống cuộc sống luôn dựa dẫm vào người khác thì cô cũng đã không đến Hồng Hải.
Nhưng mà cho dù có khó khăn hơn nữa thì cũng đều đã qua rồi.
“Xin lỗi.” Giọng của Cố Phong rất trầm thấp, rũ mắt, trong mắt có cảm xúc ngổn ngang nào đó dâng lên.
TBC
Diệp Ninh không quá để ý nhún vai: “Chuyện lúc đó cũng không trách anh được.”
Anh cũng chỉ là làm ra phản ứng mà bất cứ người bình thường nào cũng sẽ làm mà thôi.
“Em giảm béo chắc cũng vất vả lắm đúng không?”
Cố Phong cưỡng chế cảm xúc hối hận và đau lòng trong lòng xuống, lại cũng rất bội phục nghị lực vẫn luôn kiên trì đến cuối cùng của cô.
Nhắc đến chuyện giảm béo thì Diệp Ninh lại có rất nhiều chuyện muốn nói: “Sáng sớm ngày nào cũng phải đi ra ngoài chạy bộ, chỉ cần rảnh rỗi là sẽ tập thể dục, nếu có thể đứng thì sẽ không ngồi, số mồ hôi tôi chảy ra còn nhiều hơn lượng nước dùng để tắm. Hơn nữa chuyện khó khăn nhất chính là phải kiêng ăn, thật ra tôi là một người rất thích ăn uống, trong vòng một năm quyết tâm giảm cân, tôi chưa từng chạm vào miếng thịt nào.”
Mỗi một sự xinh đẹp đều cần phải trả giá đắt, cho dù là ai thì cũng thế.
Cố Phong nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng hiện tại của cô, hai tay siết chặt lại.
Dưới tình huống như thế, rõ ràng cô có thể oán hận vì anh quá lạnh nhạt và vô tình, nhưng mà cô lại không làm như thế. Khi cha của anh bị bệnh nặng cần tiền để cứu mạnh, cô lại không chút do dự gửi tiền về.
Có lẽ lúc đó cô cũng đã đến Hồng Hải ca hát rồi, nếu không thì làm sao có thể lấy ra được nhiều tiền như thế chứ.
Có lẽ cũng chính vì chuyện này cho nên cô mới quyết định đi đến Hồng Hải.
Nếu lúc đó anh có thể quan tâm cô nhiều hơn một chút, kiên trì hỏi xem lai lịch của số tiền kia thì có lẽ cô cũng sẽ nói cho anh biết mọi chuyện, vậy thì hiện tại cũng sẽ không có chuyện cô bị Mục Văn Hạo uy hiếp.