Cố Phong nghe tiếng nói kích động của Diệp Ninh, hoảng sợ, sau đó đầu óc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều, vội vàng trả lời: “Đúng vậy, có cái gì không đúng không?”
Mặt mày Diệp Ninh hoàn toàn nhăn nhó thành một cục, cuối cùng cô cũng biết vì sao cô và Cố Phong mất khống chế rồi.
“Đó không phải là dược liệu dùng để hầm canh, mà là...”
“Mà là cái gì?”
Cố Phong gióng lỗ tai lên nghe, cố tình đến khúc quan trọng nhất Diệp Ninh lại im lặng.
Diệp Ninh thật sự rất muốn g.i.ế.c người, mấy cái đó chính là dược liệu mà Trịnh Thư Vân tặng cho cô lúc trước.
Mà tác dụng của dược liệu, nhìn tình huống này không cần nói cũng biết rồi.
“Chúng ta bị Thư Vân hại c.h.ế.t rồi...”
Cô thở hổn hển nỉ non, trán bắt đầu toát mồ hôi.
Cố Phong hốt hoảng không nghe rõ lắm, nhưng mà nhìn thấy cô như thế, cũng đoán được có lẽ vấn đề nằm ở mấy thứ này.
“Chúng ta lập tức đến bệnh viện đi.”
Nếu thật sự là vì dược liệu có độc tính, tiếp tục kéo dài thời gian thì bệnh trạng sẽ càng lúc càng thêm nghiêm trọng.
Nói xong anh chuẩn bị đi lấy áo khoác.
Nhưng mà Diệp Ninh lại kéo anh lại, gian nan nói: “Không được!”
Cố Phong không thể hiểu nổi nhìn chằm chằm vào cô.
Hơi thở của Diệp Ninh càng càng càng nóng bỏng, nhưng vẫn cố gắng giải thích nói: “Mất, mất mặt lắm. Hơn nữa mấy thứ kia cũng không có hại cho cơ thể, chỉ là làm người ta sẽ... động dục.”
Cô không muốn nói cũng phải nói.
Cuối cùng Cố Phong cũng hiểu, gương mặt vốn dĩ đã khô nóng lại càng đỏ bừng hơn.
Suy nghĩ đầu tiên của anh là tại sao trong nhà sẽ lại có thứ này?
Nhưng hiện tại anh cũng không có thời gian tìm tòi nghiên cứu vấn đề này, bởi vì cơ thể đã càng ngày càng khó chịu rõ ràng hơn.
“Không đi bệnh viện, chúng ta có thể chịu đựng được đến khi tác dụng của thuốc biến mất sao?”
Hỏi xong những lời này, anh suýt chút nữa đã hóa thân thành dã thú nhào về phía Diệp Ninh.
Trạng thái của Diệp Ninh cũng không tốt hơn là bao, biện pháp đơn giản nhất đương nhiên là thuận theo tự nhiên, nếu không chờ tác dụng của thuốc tự nhiên biến mất, chỉ sợ thật sự sẽ nhịn đến nội thương mất.
Nhưng mà sao lại có thể trong tình huống như thế được chứ?!
Cố Phong cũng nhận ra cô rất rối rắm và khó chịu, cũng biết cô suy nghĩ cái gì.
Bọn họ còn chưa có tình cảm với nhau, nếu hiện tại lăn giường thì thật sự quá không công bằng với cô.
“Tôi đi múc một chậu nước lạnh.”
Anh phải dùng hết toàn bộ khả năng khống chế của mình mới có thể tiếp tục duy trì lý trí.
Diệp Ninh đã bắt đầu điên cuồng uống nước.
Cố Phong không biết tìm đâu ra một cái thùng gỗ to, đổ đầy nước vào trong.
Ruy rằng cần nước lạnh, nhưng mà với thời tiết hiện tại nếu thật sự nhảy vào bên trong ngâm thì chắc chắn sẽ bị bệnh. Cho nên anh lại đi nấu nước nóng, pha thành nước có nhiệt độ thích hợp.
Chờ anh làm xong hết tất cả mọi thứ, đã là hai mươi phút sau.
Giờ phút này Diệp Ninh thật sự là bội phục sát đất với khả năng chịu đựng của Cố Phong, hiện tại cô đã khó chịu đến mức không làm nổi cái gì nữa.
“Được rồi, cô mau đi vào ngâm người đi.”
Giọng nói của Cố Phong trầm thấp lại áp lực, đến cả cổ họng cũng như muốn phun máu.
“Vậy còn anh thì sao?” Diệp Ninh đã nhận ra, anh còn nghiêm trọng hơn cô một chút nữa.
TBC
“Không cần để ý đến tôi. Chờ lát nữa khi cảm thấy dễ chịu hơn rồi thì nhanh chóng đi ngủ, tôi đi ra ngoài rồi cô nhớ khóa kỹ cửa lại.” Cố Phong vừa dặn dò vừa xách áo khoác đi ra ngoài cửa.
“Đã trễ thế này rồi, anh còn định đi đâu nữa?” Diệp Ninh có chút lo lắng nói.
Cố Phong không thèm quay đầu lại nói: “Tôi đi về ký túc xá.”
Anh nói xong, cửa phòng đóng lại, bóng dáng của anh cũng biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Ninh.
Diệp Ninh cũng không rảnh lo mấy chuyện khác, nhanh chóng cởi sạch quần áo, sau đó chui vào thùng nước.
Dòng nước ấm áp lập tức giảm bớt cảm giác khô nóng, làm cô thoái mái rên rỉ thành tiếng.