“Lúc nãy cô có nhắc đến một người tên Trịnh Thư Vân, hình như tôi có nghe thấy tên này ở chỗ nào rồi.”
Lúc nãy Diệp Ninh nhắc đến Trịnh Thư Vân không chỉ hai ba lần, Cố Phong nhận ra cô và người này có quan hệ khá thân thiết, mà cái tên này cũng làm anh cảm thấy rất quen tai.
TBC
Diệp Ninh cười nói: “Anh có nghe nói qua cũng bình thường thôi, bởi vì cha của cô ấy chính là đoàn trưởng Trịnh Hồng Xương.”
Cố Phong có chút kinh ngạc: “Đoàn trưởng của chúng tôi.”
Diệp Ninh gật đầu khẳng định: “Đúng vậy.”
Cố Phong không ngờ sẽ có chuyện trùng hợp như thế.
“Thì ra là vậy.”
“Lúc trước đoàn trưởng Trịnh còn mời tôi đến nhà chơi, là trước lúc anh đi ra ngoài làm nhiệm vụ đó.” Chuyện này Diệp Ninh vẫn mãi chưa có cơ hội để nói với anh.
Cố Phong thật sự kinh ngạc, không ngờ cô thậm chí còn từng gặp mặt đoàn trưởng.
“Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là trò chuyện một vài chuyện nhà bình thường thôi.” Hiện tại ngẫm lại, lúc đó Trịnh Hồng Xương mời cô về nhà chơi lại còn nói những lời đó, chắc là cũng lo lắng lần này Cố Phong đi ra ngoài sẽ có nguy hiểm.
Nhưng mà mọi chuyện đều đã qua rồi.
Cố Phong nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Diệp Ninh, ý thức được cô thật sự đã khác biệt hoàn toàn với quá khứ.
Nếu như là cô của lúc trước, cô được đoàn trưởng mời về nhà chơi thì chắc là đã khoe khoang cho cả thiên hạ biết rồi.
Hiện tại Diệp Ninh không chỉ trở nên xinh đẹp đoan trang mà lời nói cử chỉ cũng rất có chừng mực đúng đắn.
Thậm chí còn được cả lãnh đạo trong đoàn văn công khen ngợi và tán thưởng.
Anh làm chồng, lại hoàn toàn không biết vì sao vợ của mình lại thay đổi nhiều như thế?!
Anh thật sự chẳng đủ tư cách chút nào cả.
Diệp Ninh cũng không nhận ra được suy nghĩ phức tạp của Cố Phong, còn đang khuyên anh ăn nhiều vào.
Cố Phong đột nhiên ngước mắt lên, nhìn ra phía sau cô.
“Sao thế?”
Diệp Ninh lộ ra vẻ mặt khó hiểu, quay đầu lại nhìn theo tầm mắt của anh, giây tiếp theo sắc mặt lập tức thay đổi.
Rốt cuộc bọn họ có nghiệt duyên gì thế này, cô chỉ đi ra ngoài ăn một bữa cơm thôi, vậy mà cũng gặp được Mục Văn Hạo.
Nếu biết trước như thế thì cô đã không chọn tiệm cơm này.
Lúc này Mục Văn Hạo đang đứng ngay sau lưng cô, cũng không sốt ruột tiến lên mà lại dùng ánh mắt âm u quan sát Cố Phong.
Hành vi này thật sự không thể nói là thân thiện, cho nên mới làm Cố Phong để ý đến.
Ngoài trừ Mục Văn Hạo ra, Mộng Kiều Nhụy cũng đi theo cùng, cô ta cũng nhìn thấy Diệp Ninh.
So với gương mặt lạnh lùng của Mục Văn Hạo thì sau khi Mộng Kiều Nhụy nhìn thấy Diệp Ninh, mặt lập tức lộ ra ý cười, chuẩn bị chủ động đi lên chào hỏi.
Diệp Ninh phản ứng cực nhanh, trước khi Mộng Kiều Nhụy kịp mở miệng thì cô đã đứng lên giành nói trước: “Ông chủ Mục, cô Diệp Tử, trùng hợp thật.”
Cô trực tiếp gọi Mộng Kiều Nhụy là Diệp Tử, làm cho lời chào hỏi đã đến bên miệng Mộng Kiều Nhụy lại bị cô ta nuốt ngược vào trong.
Mộng Kiều Nhụy là một người phụ nữ rất thông minh, cô ta đương nhiên biết Diệp Tử là nghệ danh của Diệp Ninh, nhưng mà hiện tại Diệp Ninh lại gọi cô ta là Diệp Tử trước, điều này cũng có nghĩa là hiện tại cô ta phải gọi Diệp Ninh bằng tên thật.
Nhưng mà để bảo đảm an toàn thì cô ta vẫn trực tiếp lựa chọn ngậm miệng lại, tránh cho nói ra những lời không nên nói.
Cô ta mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi qua. Sau đó tò mò nhìn về phía Cố Phong đang ngồi đối diện Diệp Ninh.
Cố Phong mặc trang phục bình thường, nhưng vẫn không thể nào che giấu được khí chất và phong độ quân nhân của anh, mỗi một lần giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ kiên nghị và quy củ.
Mộng Kiều Nhụy không khỏi thầm cảm thán trong lòng, gương mặt và khí chất của người đàn ông này đều rất ưu tú, nhất là gương mặt điển trai kia, chắc chắn là đối tượng theo đuổi của rất nhiều chị em phụ nữ.
Nhưng mà thứ cô ta để ý cũng không phải nét đẹp trai của Cố Phong, mà là mối quan hệ giữa anh và Diệp Ninh, cùng với phản ứng của ông chủ Mục.