Nhưng mà câu nói tiếp theo đó của Mục Văn Hạo lại làm cả bàn ăn rơi vào bầu không khí xấu hổ.
“Tôi có bao giờ ăn cơm thừa canh cặn của người khác chưa?”
TBC
Lời này là đang phát tiết với Mộng Kiều Nhụy, nhưng lại đầy ý ám chỉ, làm Mộng Kiều Nhụy đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, không biết phải làm sao.
Lúc này Diệp Ninh lại phất tay gọi người phục vụ đến, hào phóng nói: “Bưng hết mấy món ngon nhất của quán anh lên.”
Người phục vụ lập tức đi xuống chuẩn bị.
Mục Văn Hạo nhìn chằm chằm vào Diệp Ninh, quả nhiên cô là người hiểu ý anh ta nhất.
Diệp Ninh lại từ trên ghế đứng lên: “Chúng tôi đã ăn no rồi, không ở lại ăn cùng ông chủ Mục nữa. Đồ ăn mới sẽ được nhanh chóng bưng lên, hai người cứ từ từ ăn đi.”
Cô nói xong, lập tức nhìn về phía Cố Phong: “Chúng ta cùng nhau đi thôi.”
Cố Phong phối hợp gật đầu, cũng không có ý định muốn tiếp tục so đo với Mục Văn Hạo nữa.
Sắc mặt Mục Văn Hạo trở nên vô cùng khó coi, nhưng anh ta cũng không giữ bọn họ lại.
Anh ta chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Diệp Ninh và Cố Phong cùng nhau rời đi, khớp tay của năm ngón tay đang cầm ly rượu cũng trở nên trắng bệch đến đáng sợ.
Mộng Kiều Nhụy không dám thở mạnh, ở lại nơi này sẽ chỉ làm Mục Văn Hạo càng thêm tức giận, nhưng mà cô ta cũng không dám giục Mục Văn Hạo rời đi, chỉ có thể cẩn thận chờ đợi phản ứng tiếp theo của Mục Văn Hạo.
Cô ta cho rằng Mục Văn Hạo sẽ nổi trận lôi đình, nhưng mà không ngờ một lúc sau, Mục Văn Hạo lại thu hồi toàn bộ lệ khí quanh thân, thong thả ung dung từ trên chỗ ngồi đứng lên.
Thức ăn vừa mới làm xong đã được bưng lên bàn, Mục Văn Hạo lại không thèm liếc nhìn chúng nó cái nào, nghênh ngang bước đi ra ngoài.
Mộng Kiều Nhụy hoàn toàn phối hợp động tác của anh ta, cũng nhanh chóng đứng dậy rời đi theo.
Diệp Ninh và Cố Phong đi ra khỏi tiệm cơm, gió lạnh thổi qua, đầu óc trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cô âm thầm mắng Mục Văn Hạo mấy trăm lần.
Bọn họ đang ăn cơm ngon lành, lại gặp phải tên ôn thần kia.
“Anh đừng để ý đến cái tên lúc nãy, anh ta có chút thân phận bối cảnh, từ trước đến nay đều không coi ai ra gì. Sau này chắc hai anh cũng không có cơ hội gặp lại nhau đâu.”
Cô chủ động giải thích với Cố Phong, đây cũng không phải là đang nói xấu Mục Văn Hạo, mà chỉ nói đúng sự thật mà thôi.
Trải qua chuyện lúc nãy, Diệp Ninh đã tính toán nhất định phải tìm Mục Văn Hạo nói chuyện rõ ràng.
“Cô rất thân với anh ta hả?” Cố Phong nhìn thì có vẻ bình tĩnh hỏi, ít nhất thì người kia đang muốn biểu hiện rằng hai người bọn họ rất thân với nhau.
Diệp Ninh nghe được câu hỏi này thì có hơi do dự, cô không còn muốn nói dối Cố Phong nữa, nhưng cũng không thể nào nói thật được.
Cô im lặng, giọng nói của Cố Phong lại vang lên lần nữa, chẳng qua lần này lại mang theo một chút bất đắc dĩ.
“Nếu cô không muốn nói thì cứ coi như tôi chưa hỏi đi.”
Diệp Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói với Cố Phong: “Cảm ơn.”
Trước kia bọn họ đã từng hứa hẹn sẽ không nhúng tay vào cuộc sống và mối quan hệ riêng của bản thân, cho nên Cố Phong không hỏi tiếp nữa Diệp Ninh cũng cảm thấy rất bình thường, hơn nữa cô cảm thấy Cố Phong cũng sẽ không thật sự đi để ý mấy thứ này.
Sắc mặt Cố Phong rất phức tạp, trong lòng biết rõ trong mấy tháng anh không có ở nhà, Diệp Ninh chắc chắn đã gặp được không ít chuyện, làm quen với rất nhiều bạn mới, mà anh lại hoàn toàn không hề tham dự vào những chuyện này.
Nếu trước kia xảy ra chuyện như thế thì anh sẽ không để ý đến, nhưng mà hiện tại trong lòng lại có cảm giác đè nén không nói nên lời.
Anh dùng khóe mắt nhìn thoáng qua Diệp Ninh có vẻ như vô cùng bình tĩnh đi ở bên cạnh, giờ phút này hình như cảm giác của anh đối với cô thật sự không còn giống như trước kia nữa.