Cố Phong ăn sạch sẽ đồ ăn toàn bộ đồ ăn trên bàn.
Theo thời gian trôi đi, rượu trắng anh uống vào cũng dần dần phát huy tác dụng.
Cố Phong vẫn giữ được tám chín phần tỉnh táo, trực tiếp nhìn về phía Diệp Ninh.
“Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Diệp Ninh hơi nín thở, phản ứng đầu tiên chính là có chút căng thẳng và kháng cự.
Cô có thể đoán được đại khái Cố Phong muốn nói cái gì, nhưng mà hiện tại cô hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào.
“Anh có thể đừng nói không?”
Cô trực tiếp thương lượng với anh.
“Không được.”
Cảm xúc trong mắt của Cố Phong càng ngày càng thêm nặng nề.
Diệp Ninh mếu máo, biết cản không được, dứt khoát ngậm miệng lại.
“Anh thích em.”
Cố Phong nói ra một câu, lập tức làm cho nhiệt độ trong phòng trực tiếp tăng cao.
Diệp Ninh kinh ngạc đến mức ngồi yên, đầu óc trống rỗng.
Ngay từ đầu cô còn cho rằng dù cho Cố Phong thật sự muốn bày tỏ tình cảm với cô thì cũng nên uyển chuyển thăm dò, cho đôi bên một ít đường để rút lui.
Nhưng mà cô không ngờ cái con người ngay thẳng này, vừa mở miệng đã trực tiếp tỏ tình luôn rồi?!
Cố Phong thấy cô không có bất cứ phản ứng gì, tiếp tục tăng thêm âm lượng.
“Anh thích em!”
Ba chữ vô cùng đơn giản giản, nhưng ở trong lòng Diệp Ninh thì nó chẳng khác nào như một quả bom.
Lòng bàn tay Diệp Ninh toát ra mồ hôi lạnh, cô luôn luôn tính toán kỹ càng tất cả mọi chuyện, vô cùng chắc chắn, nhưng chỉ có phần tình cảm đột nhiên được bộc bạch này là hoàn toàn không nằm trong dự tính của cô.
Ngay sau đó, Cố Phong đi đến trước mặt cô, uốn gối ngồi xổm xuống, nắm lấy tay cô.
“Anh nói, anh thích em!”
Hiện tại Cố Phong cảm thấy vui sướng chưa từng có, giống như là có thứ gì đó anh đã đè nén trong lòng từ lâu cuối cùng cũng được phóng thích ra.
Anh thậm chí muốn hô to, làm cho mọi người trên toàn thế giới này đều biết anh thích cô!
Diệp Ninh miễn cưỡng tìm về lý trí, rặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc, sau đó rút bàn tay đang bị anh nắm chặt về.
“Anh say rồi.”
Rõ ràng trạng thái sinh hoạt hiện tại của bọn họ đang rất tốt, vì sao lại muốn tỏ tình chứ?
Sắc mặt Cố Phong nghiêm túc hơn bao giờ hết, anh cũng chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng như thế.
“Anh rất tỉnh táo. Tiểu Ninh, anh là một người thô kệch, những năm gần đây đều chỉ ở trong bộ đội. Anh chưa từng có kinh nghiệm tiếp xúc với con gái, cho nên có rất nhiều tình cảm không thể hiểu biết được. Xin lỗi, lâu như thế mới phát hiện ra anh thích em.”
Nếu nói anh không ảo não thì là giả, nếu anh có thể phát hiện ra tình cảm của mình sớm hơn thì mối quan hệ của hai người bọn họ cũng đã được làm sáng tỏ từ lâu rồi.
Cuối cùng Diệp Ninh cũng không hoài nghi tình cảm của anh nữa, nhưng mà sau đó cô lại thở dài thườn thượt nói.
“Anh muốn tôi phải trả lời lại như thế nào đây?”
Cố Phong ngẩn người, anh đương nhiên hi vọng cô cũng có tình cảm giống như anh.
Nhưng mà hiện tại nhìn vẻ mặt không quá vui vẻ của Diệp Ninh, trái tim lập tức vọt lên đến cổ họng.
Reng reng reng!
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng giữa hai người.
TBC
Diệp Ninh giống như tìm được cứu tinh, lập tức nói: “Tôi đi nghe điện thoại trước.”
Lúc này Cố Phong mới giật mình phát hiện, có phải anh đã quá đường đột rồi hay không?
Anh thậm chí chưa từng nghĩ đến việc nếu Diệp Ninh từ chối lời tỏ tình của anh thì phải làm sao đây?!
“Tìm anh đó.” Diệp Ninh cầm điện thoại lên, nghe được giọng nói của đối phương thì lập tức ra hiệu với Cố Phong.
Cố Phong hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó mới cầm ống nghe lên.
Không biết đối phương lại nói gì đó, sắc mặt của anh trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
“Được, tôi biết rồi, tôi đi qua đó ngay.”
Anh buông ống nghe xuống, lại nhìn về phía Diệp Ninh, trong mắt tràn ngập bất đắc dĩ, đồng thời lại có chút may mắn.
“Là phó doanh trưởng, trong doanh nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, bảo anh lập tức đi qua đó.”