"Sở dĩ cô bị tôi khống chế, bị hiện thực đắn đo, còn không phải là bởi vì bản thân cô không đủ mạnh sao? Nếu cô thật sự trở thành ca sĩ nhà nhà đều biết, vậy thì cho dù người của đoàn văn công biết được thân phận Diệp Tử của cô, vậy thì còn có thể làm được gì chứ. Bọn họ coi cô như bảo bối còn không kịp nữa là.”
Những đạo lý mà Mục Văn Hạo nói, Diệp Ninh đương nhiên đều hiểu, nhưng Diệp Ninh lại không tin anh ta đang thật sự suy nghĩ cho cô.
Người đàn ông này có tâm cơ quá sâu, cô không thể nào đoán ra được.
"Hơn nữa cô không cảm thấy vì một người đàn ông mà từ bỏ cơ hội có thể làm thanh danh lan xa là một hành vi cực kỳ ngu ngốc sao?"
Lúc Mục Văn Hạo nói ra những lời này, trong giọng nói lại còn mang theo chút tức giận.
Bởi vì trong sự nhận tri của anh ta, Diệp Ninh là một người cực kỳ có dã tâm và khát vọng, hoàn toàn có thể phân biệt được cái gì mới là quan trọng nhất, chứ không phải chỉ biết xử lý mọi việc theo cảm tính như bây giờ.
Cho nên cô thật sự để ý và lưu luyến cuộc hôn nhân đó đến như thế sao? !
Huống chi anh đã từng vỗ n.g.ự.c cam đoan với Lý Tử Hằng là Diệp Ninh chắc chắn sẽ đồng ý với cuộc hợp tác lần này, chỉ cần là chuyện anh ta muốn làm thì còn chưa bao giờ thất bại.
Những lời cuối cùng kia từ trong miệng Mục Văn Hạo nói ra, làm Diệp Ninh cảm thấy cực kỳ buồn cười.
"Cảm ơn ông chủ Mục đã nhọc lòng vì chuyện của tôi như thế, nhưng mà tạm thời tôi thật sự không có ý định như thế."
Cô vẫn cứ kiên quyết giữ nguyên với quyết định của mình.
Bởi vì cô biết cho dù không có cơ hội lần này thì sau này vẫn còn có cơ hội khác, cô hoàn toàn không cần phải sốt ruột.
Đáy mắt Mục Văn Hạo vô cùng âm u: "Cô xác định cô thật sự muốn từ bỏ cơ hội tốt như thế sao?"
Diệp Ninh gật đầu, chẳng lẽ cô nói còn chưa đủ rõ ràng sao?
Ngũ quan của Mục Văn Hạo dần dần trở nên âm u với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, thật sự bị Diệp Ninh chọc giận
"Sau này cô đừng có mà hối hận!"
Anh ta lạnh lùng để lại một câu, sau đó đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Ầm, một tiếng vang đinh tai nhức óc vang lên, làm cho hậu trường đang nhộn nhịp lập tức lặng ngắt như tờ, ai nấy đều cảm thấy cực kỳ bất an.
Diệp Ninh nhìn cánh cửa ọp ẹp như sắp rớt xuống đến nơi, mặt mày âm u.
Nếu anh ta phát tiết lửa giận này lên một người, người đó không c.h.ế.t thì cũng rớt một lớp da.
Đoàn văn công.
Buổi trưa lúc vào nhà ăn ăn cơm, Lý Mạn Mạn luôn mặt ủ mày ê, thở ngắn than dài.
Cho nên Diệp Ninh cũng bị cảm xúc trầm thấp của cô ấy ảnh hưởng, chỉ có thể khó hiểu thì thầm với Trịnh Thư Vân.
"Mạn Mạn bị làm sao thế?"
Trịnh Thư Vân đầu tiên là nhìn thoáng qua Lý Mạn Mạn đang ngồi ở đối diện bàn ăn, sau đó mới hạ giọng nói: "Lo cho chồng của cô ấy đó."
Diệp Ninh vẫn không hiểu đc: "Chồng cô ấy bị làm sao thế?"
"Mấy ngày nay trong đoàn có nhiệm vụ, chồng của cô ấy cũng có tên trong danh sách, cho nên cô ấy mới như thế đó."
Lần này thì Diệp Ninh đã hiểu rõ, ngược lại cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Bộ đội tham gia quân ngũ không phải đều là như thế sao, có vô số nhiệm vụ làm mãi không hết.
Nhiệm vụ huấn luyện, nhiệm vụ diễn tập, đủ loại nhiệm vụ.
Bọn họ làm quân tẩu, nếu mỗi ngày đều phải vì chuyện này lo lắng, vậy coi như khỏi sống nữa luôn cho rồi.
"Mạn Mạn, tôi nghe nói lần này chỉ là nhiệm vụ diễn tập mà thôi, cô không cần phải lo lắng như thế."
TBC
Cô vẫn chủ động an ủi đối phương.
Lý Mạn Mạn còn chưa mở miệng nói chuyện thì đã thở dài thườn thượt: “Tôi biết chứ, nhưng mà tôi lại không thể nào khống chế được chính mình. Tối hôm qua tôi còn nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy anh ấy diễn tập bị thương, lúc đó tôi đang ngủ mà khóc đến tỉnh dậy luôn.”
Cô ấy không nói thì Trịnh Thư Vân và Diệp Ninh còn chưa phát hiện, cô ấy nói xong quả nhiên nhìn thấy hai mắt cô ấy còn đang hơi sưng to.