Mục lục
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy tiết mục tiếp theo rõ ràng không thể khơi gợi được hứng thú của mấy người trong đoàn quan sát, bầu không khí cũng có vẻ rất ỉu xìu.

Mãi đến khi đội nhạc khí lại lên sân khấu diễn tấu lần nữa, giai điệu tuyệt đẹp làm lòng người sung sướng.

Smith híp mắt, cảm xúc cũng dần đắm chìm vào bên trong.

Ngay khoảnh khắc tiếng đàn dương cầm du dương gia nhập vào, bầu không khí trong cả đại sảnh lập tức nóng lên.

Smith mở bừng mắt ngay, tìm kiếm nơi phát ra tiếng đàn dương cầm.

Khi ông ta nhìn thấy Diệp Ninh đang ngồi trước đàn dương cầm, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Ông ta nhanh chóng quay sang nói chuyện với Enoch ở bên cạnh, ánh mắt của hai người lập tức khóa chặt trên người Diệp Ninh.

Sau đó lại là một kịch bản giống y hệt như lúc Ngô Hàm Nhu biểu diễn.

Khương Văn cũng nhanh chóng hỏi Lâm Thanh vấn đề y như thế.

Gương mặt của Lâm Thanh hơi nghiêm lại, nhưng vẫn nói ra tên của cô: “Diệp Ninh.”

“Đồng chí Diệp Ninh này đàn dương cầm hay thật, ngài Smith cũng rất thích.”

TBC

Lần này Lâm Thanh lại cười gương “ha hả” hai tiếng, thậm chí không thèm đáp lại Khương Văn nữa.

Nhưng mà thái độ này cũng không hề ngăn cản sự hứng thú của mấy người Smith dành cho Diệp Ninh.

Tiếp theo đó Khương Văn lại hỏi tuổi tác và quá trình học đàn dương cầm của Diệp Ninh.

Lâm Thanh dùng ngôn từ đơn giản nhất để trả lời.

Tuy rằng có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, nhưng Lâm Thanh lại thật sự cảm thấy hình như mấy người trong đoàn quan sát này có hứng thú với người biểu diễn hơn là tiết mục mà bọn họ trình diễn.

Hơn nữa rất rõ ràng cảm giác hứng thú này cũng không phải được xuất phát từ thực lực của người biểu diễn.

Buổi biểu diễn kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, tất cả đều hoàn thành một cách thuận lợi.

 

Smith mỉm cười tươi rói nói với Lâm Thanh: “Tiết mục trình diễn rất xuất sắc, chúng tôi vô cùng hài lòng. Nhất là có một vài vị đội viên vô cùng ưu tú, làm chúng tôi có ấn tượng rất sâu sắc. Đồng thời cũng chính minh được thực lực của quý đoán cũng rất mạnh.”

Cuối cùng hình như ông ta còn lo lắng rằng Khương Văn phiên dịch không đúng, trực tiếp giơ ngón cái.

Lâm Thanh lễ phép lại bình tĩnh trả lời: “Cảm ơn ngài Smith và mọi người đã khen ngợi. Chúng tôi đã sắp xếp thức ăn đặc sản ở địa phương cho mọi người, mời mọi người dời bước, cùng chúng tôi đi ăn cơm thôi.”

Hiện tại đã là buổi trưa, ăn cơm đương nhiên là một phân đoạn không thể thiếu.

Smith nghe Khương Văn phiên dịch xong, gật đầu.

Lâm Thanh cũng ra hiệu với Hà Khôn đứng bên cạnh, sau đó mọi người cùng nhau ra khỏi phòng biểu diễn.

Bầu không khí trong hậu trường rất nhẹ nhàng, biểu diễn xong, nhiệm vụ lần này cũng coi như kết thúc viên mãn.

“Mọi người biểu diễn rất tốt, đoàn trưởng đã thông báo với nhà ăn, trưa nay sẽ thêm đồ ăn ngon khao mọi người!” Lý Kiến Hoa hưng phấn nói.

Xung quanh lập tức vang lên tiếng hoan hô.

“Thư Vân, cô cũng sửa soạn một chút rồi đi lại đằng kia tập hợp với mấy người đoàn trưởng đi.

“Được.” Trịnh Thư Vân nhanh chóng đồng ý.

Ở một bên khác, mấy người Smith đã ngồi ở trong phòng chuyên dùng tiếp khách của nhà ăn.

Khương Văn nhìn thấy mọi người đều đã ngồi xuống, sau đó mới chủ động nói với Lâm Thanh: “Đoàn trưởng Lâm, chúng ta đi nói chuyện riêng một chút.”

Lâm Thanh không biết anh ta muốn nói cái gì, nhưng vẫn đứng lên đi ra ngoài.

Khương Văn theo sát phía sau, chờ đi ra khỏi phòng rồi, anh ta mới hạ giọng nói: “Đoàn trưởng Lâm, cô có thể mời đồng chí Ngô Hàm Nhu và đồng chí Diệp Ninh đến đây ăn cơm cùng chúng tôi không?”

Lâm Thanh lập tức thay đổi sắc mặt ngay: “Không cần thiết phải làm như thế mà?”

Khương Văn thấy chị ấy vẫn chưa chịu hiểu, đành phải nhắc nhở rõ ràng hơn: “Mấy người ngài Smith rất thưởng thúc đồng chí Diệp Ninh và đồng chí Ngô Hàm Nhu, nếu có hai cô ấy phụ trách tiếp đón thì chắc chắn sẽ làm mọi người càng vui vẻ hơn.”

“Bọn họ là đội viên của đoàn văn công, nội dung công việc chỉ có lên sân khấu biểu diễn, không có nghĩa vụ phải tiếp khách.” Lâm Thanh cảm thấy Khương Văn vẫn còn chưa hiểu, lại tăng lớn âm lượng thêm một chút.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK