Từ Minh Vũ tức đến thở không ra hơi: “Cho dù cô không mắc lỗi thì cũng không thể yêu cầu tất cả mọi người đều giống như cô được.”
“Chẳng lẽ đây chẳng phải là vì chế độ của các anh có vấn đề sao? Nếu có quy định rõ ràng, trong lúc làm việc không thể có sai sót, nếu sai lầm thì phải tiếp thu trừng phạt, tôi nghĩ làm thế thì trình độ biểu diễn hiện tại sẽ tiến bộ hơn rất nhiều. Ít nhất sẽ không liên lụy đến người khác.” Ngô Hàm Nhu vô cùng bình tĩnh trần thuật lại quan điểm của chính mình.
Mà những lời này của cô ta lại càng tạo nên sóng to gió lớn.
Biểu diễn ở đoàn văn công khác với những công việc khác, sao có thể làm được trong lúc luyện tập cũng không phát sinh sai lầm chứ?”
Nếu thật sự làm theo lời đề nghị của Ngô Hàm Nhu, vậy thì chỉ e là tất cả mọi người đều sẽ bị xử phạt.
Từ Minh Vũ hơi há miệng muốn phản bác, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Những gì mà Ngô Hàm Nhu nói, hoàn toàn không có khả năng thực hiện được.
Nhưng mà cố tình Ngô Hàm Nhu lại cứ cam đoan rằng cô ta có thể làm đc.
Ngô Hàm Nhu có thể làm được, những người khác làm không được, cũng chỉ có thể chứng minh thực lực của những người khác không sánh bằng Ngô Hàm Nhu.
Lý Kiến Hoa quăng cho Từ Minh Vũ một ánh mắt thương hại, hiển nhiên trong mấy ngày qua, loại chuyện như thế này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra.
Cuối cùng Diệp Ninh biết vì sao mấy thành viên trong đội ca hát sẽ sợ hãi kiêng dè Ngô Hàm Nhu như thế.
Đều nói thấp cổ bé họng, nhưng mà bản thân Ngô Hàm Nhu lại cực kỳ tài giỏi. Tuy rằng cô ta là thành viên mới gia nhập, nhưng mà cũng đã có quyền lên tiếng với các lãnh đạo rồi.
Hơn nữa tuy rằng cô ta kiêu ngạo, nhưng xuất phát điểm của sự kiêu ngạo lại không phải vì chính cô ta muốn phát tiết, mà là vì muốn tăng mạnh thực lực biểu diễn, hoàn toàn không có vấn đề gì hết.
Thật ra rất khó để nói rõ rốt cuộc giữa Ngô Hàm Nhu và những người khác ai đúng ai sai, chẳng qua bọn họ có thực lực và độ cao hoàn toàn khác nhau mà thôi.
Nhưng hiện tại vẫn phải đánh vỡ cục diện giằng co này.
Lý Kiến Hoa ho khan nói: “Mọi người nghỉ ngơi vài phút trước đi, điều chỉnh lại trạng thái.”
Sau khi nói xong, anh ấy lại đi đến bên cạnh người Ngô Hàm Nhu, hạ thấp giọng, cố gắng làm cho những người khác nghe thấy được.
“Hàm Nhu, tôi biết cô có yêu cầu rất cao, nhưng hiện tại chúng tôi chỉ có trình độ như thế, cô cũng không thể yêu cầu tất cả mọi người đều có trình độ như cô được. Thế này đi, sáng hôm nay cô tạm thời không cần phải tham gia luyện tập, chờ đến khi mọi người luyện tập tốt rồi, cô lại gia nhập sau.”
Lý Kiến Hoa thật sự đã trả giá một trăm phần trăm tâm huyết cho Ngô Hàm Nhu.
Ngô Hàm Nhu lạnh nhạt liếc nhìn anh ấy, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Mười phút sau, tiếp tục luyện tập, mà Ngô Hàm Nhu thì ngồi dưới sân khấu thành người xem chung với Diệp Ninh.
“Diệp Ninh, cô có đồng ý với những gì tôi vừa mới nói không?”
Ngô Hàm Nhu quay đầu nhìn cô.
Bọn họ mới là một loại người.
Diệp Ninh cũng không muốn thảo luận với cô ta về vấn đề này, nhưng hiển nhiên Ngô Hàm Nhu cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
“Lúc cô ở trên sân khấu thì tuyệt đối sẽ không có bất cứ sai sót gì. Rõ ràng là bọn họ không có đủ thực lực, cũng không chịu cố gắng, vậy mà lại cứ không chịu thừa nhận.”
Trong giọng nói của Ngô Hàm Nhu tràn ngập cảm giác cao cao tại thượng về sự ưu việt.
“Vậy à?” Giọng của Diệp Ninh có hơi trầm, cũng không thèm nhìn về phía Ngô Hàm Nhu đang ngồi ở bên cạnh, mà lại nghiêm túc nhìn mỗi một người trên sân khấu.
TBC
“Đương nhiên. Đứng trên sân khấu cùng với những người đó rõ ràng là đang lãng phí thời gian của tôi. Vậy mà cô lại có thể chịu đựng được lâu như thế, tôi thật sự quá bội phục cô.”
Ngoại trừ Diệp Ninh ra, Ngô Hàm Nhu thật lòng khinh thường tất cả những người khác.
“Vậy chắc cô đã hiểu lầm gì đó rồi, tôi cũng giống như bọn họ mà thôi, không thể nào làm hoàn mỹ giống như cô được.” Diệp Ninh vô cùng bình tĩnh trần thuật lại sự thật này.