“Ừ, suy nghĩ kỹ rồi.”
Năm chữ vô cùng đơn giản của Diệp Ninh lại làm cho tim của Cố Phong nhảy lên đến cuống họng.
“Chúng ta...” Diệp Ninh nói rất chậm: “Vẫn cứ giống như trước kia đi.”
“...”
Cố Phong ngơ ngẩn.
Không phải anh chưa từng nghĩ đến chuyện Diệp Ninh sẽ từ chối, nhưng mà khi nghe cô chính miệng nói ra, anh vẫn cảm thấy vô cùng ngạt thở, rất khó nói nên lời.
Em không thích anh?
Những lời này đã đến bên miệng, nhưng lại bị anh nuốt ngược vào trong.
Bởi vì anh biết rõ, nếu Diệp Ninh đưa ra câu trả lời khẳng định, vậy hai người bọn họ sẽ không còn khả năng gì nữa.
Anh hít sâu một hơi, làm bản thân hoàn toàn bình tĩnh lại, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: “Anh biết anh tỏ tình có hơi đột ngột, cũng biết trạng thái hiện tại của chúng ta cũng đã rất tốt. Anh thích em là suy nghĩ của riêng anh, em không cần phải xem đây như một gánh nặng.”
Diệp Ninh từng nghĩ Cố Phong bị từ chối thì chắc chắn sẽ tức giận, sẽ lạnh nhạt, có lẽ còn sẽ chất vấn cô vì sao lại sẽ từ chối.
Nhưng Cố Phong lại không có làm thế, cô đã nhìn thấy được vẻ thất vọng và buồn bã trên mặt anh, nhưng anh lại chỉ bình tĩnh nói cho cô, thích cô là suy nghĩ của anh, cô không cần phải xem nó là một gánh nặng.”
Anh trả lời như thế ngược lại làm Diệp Ninh không biết phải đối mặt như thế nào, thậm chí cảm thấy cô giống như một “người xấu.”
“Cố Phong, anh rất tốt, nhưng mà...”
“Nhưng mà thật ra anh cũng không đối xử tốt với em, những chuyện trước kia anh đều còn nhớ rõ.”
Tất cả mọi người đều đang nhắc nhở anh, ngay từ đầu cuộc hôn nhân của bọn họ chính là một lần chê cười. Hiện tại anh thích Diệp Ninh, chỉ là bởi vì Diệp Ninh trở nên xinh đẹp.
Tất cả mọi người đều cho rằng như thế, vì sao Diệp Ninh không thể cũng suy nghĩ như thế chứ?
Cố Phong biết khá rõ ràng những chuyện này, nếu ngay từ lúc bắt đầu đã sai rồi, vậy anh sửa lại là được.
Anh có thể bắt đầu theo đuổi cô lại lần nữa, đi làm từng bước một, làm một ngày nào đó trong tương lai cô sẽ thật sự yêu anh.
Diệp Ninh cũng không đoán ra được trong lòng Cố Phong rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
“Chuyện trước kia đều đã qua, tôi cũng không để trong lòng.”
Đây thật sự là lời thật lòng của cô, hơn nữa “cô” của quá khứ thật sự cũng không đáng để bất cứ ai trả giá tấm lòng chân thành.
Cố Phong tin tưởng lời cô nói, ánh mắt dịu dàng giống như muốn nhỏ ra nước.
“Sau này chúng ta vẫn cứ sống như bây giờ, em không cần quá để tâm đến tình cảm của anh, chỉ cần sống dựa theo tiết tấu và suy nghĩ của mình là được rồi.”
Tiếp theo đây, đổi thành anh đi phối hợp cô, làm quen với tất cả mọi thứ của tôi.
Diệp Ninh thật sự là càng ngày càng không hiểu Cố Phong.
Cái gì gọi là không cần quá để tâm đến tình cảm của anh chứ?!
Anh đã nói ra rồi, sao còn có thể coi như không có gì xảy ra chứ?
“Thật ra anh cũng không cần lãng phí tâm tư trên người tôi, nếu như anh gặp được cô gái nào khác mà anh thích, tôi đều có thể ly hôn với anh bất cứ lúc nào.”
Nếu đã quyết định không tiếp thu tình cảm của Cố Phong, vậy không cần phải níu giữ người đàn ông này.
Cố Phong ngẩn người vài giây, vài giây sau anh mới cười khổ.
“Vậy quyết định thế đi, nếu anh không gặp được cô gái nào mà anh thích, vậy cuộc hôn nhân của chúng ta cứ tiếp tục kéo dài mãi.”
Ý mà Diệp Ninh muốn biểu đạt cũng không phải như thế, cô hơi há miệng rồi lại không biết phải phản bác như thế nào.
Nếu cứ dựa theo những gì cô vừa nói để giải thích thì hình như anh nói như thế cũng không có vấn đề gì cả.
“Có lẽ sau này cho dù tôi không muốn kết thúc thì anh cũng sẽ ước gì có thể phân rõ quan hệ với tôi.”
Tuy rằng cô đang trêu chọc, nhưng trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý về chuyện này rồi.
Nếu có một ngày nào đó cô thật sự trở mặt với Mục Văn Hạo, dựa theo tính cách tàn bạo của Mục Văn Hạo, anh ta hoàn toàn có thể làm cô thân bại danh liệt.
Đến lúc đó rất có khả năng anh mới là người sốt ruột muốn ly hôn với cô đó.