“Hiện tại cô là vị hôn thê của Mục Văn Hạo, là bà chủ của Hồng Hải, là Diệp Tử được khách hàng theo đuổi, đúng là có thể hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống lúc trước.”
Diệp Ninh bình tĩnh trần thuật sự thật này.
Mộng Kiều Nhụy nghe mà sợ muốn chết, vội vàng bày tỏ lòng trung thành: “Tôi biết rõ tất cả những thứ này đều do cô và ông chủ Mục cho tôi, sau này tôi nhất định sẽ cúc cung tận tụy vì hai người.”
Diệp Ninh cười nói: “Tất cả những gì cô có được hiện tại đều không liên quan gì đến tôi cả.”
Mộng Kiều Nhụy hoàn toàn không đoán ra được trong lòng Diệp Ninh đang nghĩ gì, nhưng cô ta lại rất rõ một chuyện, nếu Diệp Ninh không chấp nhận được sự tồn tại của cô ta, vậy thì cô ta sẽ lập tức biến mất khỏi Hồng Hải.
“Không, không phải như thế. Hôm nay tôi có thể đứng ở vị trí này, đều là bởi vì Diệp Tử cô ban thưởng cho tôi...”
“Cô nói thế này là không đúng, thật ra tôi chẳng làm cái gì cả.” Diệp Ninh không đợi cô ta nói xong đã ngắt lời: “Nói đến cùng thì vẫn là cô có năng lực, được Mục Văn Hạo đánh giá cao.”
Mộng Kiều Nhụy căng thẳng liên tục nuốt nước bọt.
Cô ta sở dĩ được Mục Văn Hạo nhìn trúng là bởi vì cô ta có được một cái túi da không tệ lắm, và biết nghe lời mà thôi.
“Nhưng mà.” Diệp Ninh lại đột nhiên thay đổi thái độ, đến cả bầu không khí trong phòng cũng đọng lại theo.
Trái tim của Mộng Kiều Nhụy trực tiếp nhảy lên đến cổ họng, thậm chí không dám thở mạnh chút nào.
“Từ trước đến nay con người Mục Văn Hạo luôn thay đổi xoành xoạch, hôm nay có thể vừa mắt cô, ngày mai cũng có thể vừa ý người khác. Hiện tại cô đang ở đỉnh cao, đương nhiên là muốn gió được gió. Nhưng nếu một ngày nào đó cô làm Mục Văn Hạo không hài lòng, chỉ sợ kết cục cũng sẽ rất thêm thảm.”
Giọng của Diệp Ninh cũng không nặng, dùng giọng điệu vô cùng tùy ý nói ra sự thật tàn khốc nhất.
Sau lưng Mộng Kiều Nhụy lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Diệp Ninh tiếp tục nói: “Bên cạnh Mục Văn Hạo, thứ không thể thiếu nhất chính là phụ nữ, cho dù là người được yêu thương như Đường Uyển Như, nhưng Mục Văn Hạo nói bỏ thì vẫn bỏ được ngay. Cô cũng biết Đường Uyển Như mà đúng không?”
Toàn thân Mộng Kiều Nhụy đều cương cứng, cô ta đương nhiên biết Đường Uyển Như rồi. Trước kia Đường Uyển Như chính là trụ cột của phòng ca múa Hồng Hải, nhưng cuối cùng vẫn bị Mục Văn Hạo vứt bỏ, cho nên cô ta mới có thể sợ hãi và nịnh nọt Mục Văn Hạo như thế.
Hơn nữa nghe nói kết cục của Đường Uyển Như rất thê thảm, hiện tại đã không tìm được tung tích của cô ta nữa rồi, không có ai biết rốt cuộc cô ta có còn sống hay không.
“Tôi... Không muốn trở thành Đường Uyển Như thứ hai.”
Đầu óc cô ta trống rỗng, còn chưa kịp phản ứng lại, lập tức run rẩy nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Diệp Ninh nhìn gương mặt cô ta dần dần trắng bệch, khóe môi cong lên mỉm cười.
“Hiện tại cô đang được gắn mác Diệp Tử, Mục Văn Hạo đương nhiên sẽ không làm gì cô, nhưng cô là một người thông minh, cũng nên biết Mục Văn Hạo có ý đồ gì.”
“Biết chứ.” Cũng chính vì Mộng Kiều Nhụy hiểu biết anh ta, cho nên mới không dám làm cái gì vượt quá giới hạn.
“Thay vì lo lắng đề phòng, dựa vào việc giả mạo người khác để tồn tại như thế mãi, không lẽ cô chưa từng nghĩ đến việc hoàn toàn có được Mục Văn Hạo, làm anh ta thật sự không thể rời khỏi cô sao?” Lúc Diệp Ninh nói ra những lời này, đáy mắt lóe ra ánh sáng khôn khéo.
Mộng Kiều Nhụy thở dồn dập, bộ n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, giây tiếp theo, hai chân lập tức mềm nhũn, quỳ phịch xuống trước mặt Diệp Ninh.
“Diệp Tử, tôi thật sự chưa từng có ý định thay thế cô, tôi cũng chỉ là một quân cờ, ông chủ Mục bảo tôi làm gì thì tôi làm cái đó mà thôi. Tôi tự biết rõ bản thân mình là ai, tôi chỉ là thế thân của cô, tuyệt đối không dám mơ ước đến đồ của cô...”
Cô ta thật sự luống cuống.
Lúc trước khi vừa mới tiếp xúc với Mục Văn Hạo, cô ta thật sự đã từng nghĩ đến chuyện này. Nhưng mà thông qua mấy tháng quan sát này, cô ta đã biết rất rõ tình cảm của Mục Văn Hạo đối với Diệp Ninh.
Nếu cô ta đến cả chuyện này cũng không quan sát được thì đã c.h.ế.t mấy trăm lần rồi.