Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân đi theo Mộng Kiều Nhụy bước vào đại sảnh tổ chức bữa tiệc.
Bên trong đã đông kín người.
Sắc mặt của Diệp Ninh cũng trở nên khó coi đến cùng cực.
Cô cũng không tìm được bóng dáng của Mục Văn Hạo ở trong đám đông.
“Mục Văn Hạo đâu rồi?”
Cũng chỉ có một mình cô dám gọi thẳng tên của anh ta như thế.
Mộng Kiều Nhụy đương nhiên biết cô đang giận chuyện gì, nói ngay: “Tôi dẫn cô đi tìm anh ta.”
Nói xong cô ta lập tức nhìn về phía Trịnh Thư Vân ở bên cạnh nói: “Cô Trịnh cũng đừng ngại, cứ tùy ý thưởng thức trà bánh đi.”
Ngụ ý chính là hai người bọn họ đi gặp Mục Văn Hạo, mà cô ấy phải ở lại chỗ này.
Trịnh Thư Vân lo sợ bất an nhìn Diệp Ninh.
Diệp Ninh cho cô ấy một ánh mắt trấn an, sau đó ra hiệu cho Mộng Kiều Nhụy dẫn đường.
Chờ hai người rời khỏi đại sảnh náo nhiệt, Mộng Kiều Nhụy cẩn thận nói với Diệp Ninh: “Diệp Ninh, tôi biết hiện tại cô đang rất tức giận, nhưng việc đã đến nước này đã không thể nào thay đổi được. Huống chi hôm nay là ngày chúng ta đính hôn, tôi cầu xin cô đừng chọc giận ông chủ mà.”
Mộng Kiều Nhụy thật sự rất sợ hãi, hiện tại gần như tất cả mọi người có uy tín và danh dự trong tỉnh thành đều đã đến đây, cô ta sợ hãi Mục Văn Hạo sẽ vì Diệp Ninh mà nổi điên.
Diệp Ninh lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô cũng biết hôm nay là tiệc đính hôn của hai người, vậy mà cô vẫn cứ để mặc cho anh ta làm bậy như thế sao?”
Diệp Ninh đương nhiên là đang chỉ cái tên trên biểu ngữ.
Hiện tại tất cả mọi người đều biết người đính hôn với Mục Văn Hạo là Diệp Tử, chứ không phải Mộng Kiều Nhụy, không lẽ cô ta là đương sự cũng cảm thấy việc này chẳng quan trọng gì sao?
Mộng Kiều Nhụy cười khổ, bữa tiệc đính hôn này rõ ràng không phải thứ cô ta có thể quyết định. Mà cô ta cũng chỉ là gắn cái mác vị hôn thê cho có mà thôi.
“Cô đừng giận, hiện tại người bên ngoài đều coi tôi là Diệp Tử, người đính hôn cùng với ông chủ ngày hôm nay cũng là tôi, sẽ không liên lụy gì đến cô cả. Chắc là ông chủ cũng không có ý xấu gì khác, chỉ là muốn mượn cái tên Diệp Tử này để gia tăng mức độ nổi tiếng mà thôi.”
Cô ta chỉ có thể cật lực trấn an cảm xúc của Diệp Ninh, tuy rằng chính cô ta cũng biết những lời giải thích này của cô ta miễn cưỡng đến cỡ nào.
Diệp Ninh không thèm nghe, cô chỉ biết nếu Mộng Kiều Nhụy thật sự để ý Mục Văn Hạo thì sẽ không bao giờ có chuyện không để ý chuyện này.
Hai người nhanh chóng đi đến trước cửa của một cái phòng bao.
“Ông chủ ở bên trong, cô tự đi vào đi, tôi còn phải đi ra ngoài sảnh đón khách.” Mộng Kiều Nhụy cho chính mình một lý do hợp lý để không đi vào trong.
Diệp Ninh không chút do dự đẩy cửa đi vào.
Ngay khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, lòng bàn tay Mộng Kiều Nhụy đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hiện tại cô ta thậm chí còn không biết rốt cuộc tiệc đính hôn ngày hôm nay có thể tiến hành một cách thuận lợi hay không nữa?
Mục Văn Hạo lười biếng ngồi trên ghế sofa, hình như đã sớm đoán được Diệp Ninh sẽ đến, cho nên khi nhìn thấy Diệp Ninh, khóe môi trực tiếp cong lên mỉm cười.
Anh ta không hề để ý đến vẻ mặt tràn ngập phẫn nộ của Diệp Ninh.
“Sao cô đến đây trễ thế?”
Giọng điệu dịu dàng mang theo một chút oán trách, nghe giống như là đang làm nũng.
Diệp Ninh không có tâm trạng nói nhảm với anh ta, cực lực đè nén giọng nói chất vấn: “Biểu ngữ treo ở bên ngoài là có chuyện gì hả?”
“Cô thấy được rồi?” Mục Văn Hạo biết rõ còn cố hỏi, rất hài lòng.
Một cái biểu ngữ lớn như thế, trừ phi Diệp Ninh là người mù, nếu không sao có thể nhìn không thấy chứ.
“Mục Văn Hạo, anh đừng có giả ngu với tôi! Vì sao trên biểu ngữ không viết tên của Mộng Kiều Nhụy mà lại viết tên Diệp Tử hả?” Diệp Ninh cực lực đè nén lửa giận.