Mục lục
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ông chủ...”

Sắc mặt Mộng Kiều Nhụy trở nên vô cùng khó coi, cô ta biết cho dù mình có nói thế nào thì cũng không khuyên nhủ Mục Văn Hạo được.

Có lẽ cô ta nên nhắc nhở Diệp Ninh một chút nhỉ?

Bảo vệ hôn nhân của Diệp Ninh thì cũng là đang bảo vệ Mục Văn Hạo, cũng mới có thể bảo vệ được Hồng Hải và cuộc sống vinh hoa phú quý của cô ta.

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, cằm của cô ta đã bị Mục Văn Hạo giơ tay bóp chặt lấy.

Mục Văn Hạo bóp rất mạnh, giống như muốn bóp nát cằm của cô ta vậy.

Mộng Kiều Nhụy đau đến chảy nước mắt, sợ hãi cầu xin.

Mục Văn Hạo cảnh cáo, giọng nói lạnh đến thấu xương: “Đừng để tôi biết cô phản bội tôi, nếu không Đường Uyển Như sẽ chính là kết cục của cô!”

Mộng Kiều Nhụy vô cùng hoảng loạn, gật đầu như giã gạo, không dám có ý đồ gì khác nữa.

Ngày hôm sau.

Diệp Ninh bị mùi thức ăn thơm phức gọi tỉnh.

Cô mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy đồ ăn nóng hổi đã được đưa lên bàn.

“Dậy rồi sao?”

Cố Phong vẫn còn mặc tạp dề.

Nhưng mà nói đến cũng lạ, tạp dề vừa nhỏ vừa ngắn mặc ở trên người anh lại không có chút buồn cười nào.

TBC

Diệp Ninh vươn vai, kéo màn ra, tùy ý để ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu vào.

“Dậy đi, rửa mặt ăn cơm, nếu không sẽ muộn giờ làm đó.” Cố Phong không nhanh không chậm nhắc nhở.

“Được rồi.” Gương mặt lười biếng của Diệp Ninh nhanh chóng trở nên tràn ngập sức sống.

Cố Phong thong thả ung dung bày chén đũa, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Diệp Ninh đang thay quần áo.

 

Diệp Ninh đưa lưng về phía anh, không hề để ý đến việc còn có một người đàn ông là anh, không ngờ cứ thế mà tùy tiện cởi áo ngủ ra.

Tuy rằng cô còn mặc áo n.g.ự.c và quần đùi ở bên trong, nhưng mà dáng người xinh đẹp của cô hoàn toàn lộ ra ngoài.

Làn da trắng nõn mềm mịn, cánh tay thon dài gầy yếu, đôi chân thẳng tắp đến không thể nào bắt bẻ được và vòng eo mảnh khảnh, hình dáng cánh m.ô.n.g hoàn mỹ được quần đùi phác họa ra đột ngột được bày ra trước mặt Cố Phong.

Cố Phong chỉ cảm thấy cơ thể giống như có sóng nhiệt đột nhiên dâng trào, trái tim đập lên điên cuồng.

Lý trí nói với anh, như thế là không lễ phép, không được nhìn.

Nhưng mà hai mắt anh đã đánh mất lý trí từ lâu rồi.

Thật đúng là điên rồi!

Cố Phong điên cuồng hò hét trong lòng, đồng thời một loại dục vọng nguyên thủy nào đó liên tục đánh sâu vào anh.

Thật ra Diệp Ninh cũng không phải cố ý muốn làm như thế, nhưng mà căn phòng cũng chỉ lớn nhiêu đó mà thôi, cô lại quen với cuộc sống một mình, cô vội vàng thay quần áo, không ngờ lại quên mất sự tồn tại của Cố Phong.

Nhưng mà khi ánh nhìn chăm chú của Cố Phong càng ngày càng trở nên nóng rực thì cuối cùng cô cũng ý thức được không đúng lắm.

Cô đã mặc áo trên được một nửa, quay đầu nhìn về phía ánh mắt kia.

Gần như ngay lúc cô quay đầu lại, Cố Phong chợt hoàng hồn, chạy vèo đến cửa.

“Tôi đi lấy đũa!”

Diệp Ninh thậm chí còn không kịp nhìn thấy mặt của anh thì đã nghe anh xoay lưng nói với cô một câu như thế.

Nhưng mà Diệp Ninh rõ ràng nhìn thấy trong tay Cố Phong đang cầm đũa, cô đang định nhắc thì Cố Phong đã nhanh chóng mở cửa phòng xông ra ngoài rồi.

Dáng vẻ sốt ruột kia, giống như chỉ cần anh đi chậm một giây thôi là trời sẽ sập xuống ngay vậy.

Diệp Ninh nhíu mày, vô cùng khó hiểu.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo mặc trên người, không lẽ anh ta bị cách ăn mặc của cô dọa chạy hả?

Tuy là cũng có hơi “hở hang” một chút, nhưng mà áo n.g.ự.c và quần đùi cũng đã rất bảo thủ rồi, những chỗ không nên lộ đều chưa từng bại lộ ra mà.

Huống chi với dáng người hiện tại của cô, chắc cũng không đến mức làm người ta sợ đến bỏ chạy mới đúng chứ.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK