Lý Kiến Hoa nghe được như si như say, chờ Ngô Hàm Nhu biểu diễn xong, thậm chí còn trực tiếp vỗ tay.
Tuy rằng những người khác bình tĩnh hơn anh ấy một chút, nhưng cũng đều cảm thấy tiếng hát này rất xứng đáng nhận được một tràng pháo tay.
TBC
Năng lực chuyên nghiệp của Ngô Hàm Nhu hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí hát chính trong đội ca hát, hơn nữa tất cả các phương diện đều mạnh hơn Tôn Manh Manh rất nhiều.
“Cô trúng tuyển! Ngày mai cô có thể đến đội ca hát báo danh!”
Lý Kiến Hoa trực tiếp thông báo kết quả, giống như sợ anh ấy nói chậm một giây thì người ta sẽ chạy mấy vậy.
Tuy rằng hành vi này của anh ấy là trái với quy trình phỏng vấn, nhưng tất cả mọi người đều đồng ý và thông cảm.
Thứ nhất, Ngô Hàm Nhu đúng là có thực lực như thế.
Thứ hai, trạng thái hiện tại của đội ca hát có thể nói là uể oải không phấn chấn, thiếu mất người hát chính là Vương Hinh Tuyết, tuy rằng cổ họng của Tôn Manh Manh đã khôi phục, nhưng cô ấy cần phải được bồi dưỡng thêm một đoạn thời gian nữa mới có thể trưởng thành đủ để làm trụ cột được.
Cho nên hiện tại đội ca hát thật sự cần gấp một ca sĩ có thực lực thật giỏi.
“Lần này coi như đội trưởng Lý vớ được bảo bối rồi.” Trịnh Thư Vân nói thầm với Diệp Ninh, cũng mừng thay cho đội ca hát.
Diệp Ninh cũng đồng ý gật đầu.
Nhưng mà làm tất cả mọi người kinh ngạc là Ngô Hàm Nhu lại từ chối Lý Kiến Hoa.
“Xin lỗi, tôi không muốn đến đội ca hát.”
Một câu nói làm mọi người đều ồ lên.
Sắc mặt của Lý Kiến Hoa thay đổi liên tục, cảm giác giống như vịt đã đến bên miệng lại đột nhiên tự vỗ cánh phành phạch bay mất vậy.
“Cô có ý gì, không phải cô đến đây phỏng vấn sao?”
Lúc nãy cô ta biểu diễn ca hát, vì sao lại muốn từ chối?
Đến cả Lâm Thanh cũng lộ ra vẻ nghiêm túc, chờ Ngô Hàm Nhu giải thích.
Giây tiếp theo, ánh mắt của Ngô Hàm Nhu lại xuyên qua mấy người Lâm Thanh và Lý Kiến Hoa, nhìn về phía Diệp Ninh.
Phản ứng của cô ta làm mọi người rất khó hiểu, Diệp Ninh lại càng không hiểu ra sao hơn.
Ngô Hàm Nhu đột nhiên nhìn Diệp Ninh mỉm cười, sau đó nói: “Tôi muốn đến đội nhạc khí.”
“...”
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, khó tin.
Cô ta học âm nhạc, hiện tại lại muốn vào đội nhạc khí, cái này phải giải thích thế nào đây?
Cằm của Lý Kiến Hoa suýt chút nữa đã rơi xuống đất, đồng thời còn “oán hận” nhìn về phía Từ Minh Vũ.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, trong số hơn hai mươi người đến phỏng vấn, có hơn tám mươi phần trăm đều bày tỏ ý muốn muốn gia nhập đội nhạc khí, còn không phải là bởi vì đội nhạc khí có hai người vô cùng nổi tiếng là Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân, tất cả mọi người chen đến bể đầu cũng muốn đi vào đó.
Từ Minh Vũ dở khóc dở cười, chuyện này thì có liên quan gì đến anh ta chứ.
Nếu như là người đến phỏng vấn khác thì anh ta cũng chỉ cười cho qua, nhưng mà cái cô Ngô Hàm Nhu này chắc chắn sẽ được trong đoàn tuyển dụng, cho nên anh ta cần phải hỏi cho rõ ràng.
“Đồng chí Ngô Hàm Nhu, cô nói cô muốn đến đội nhạc khí, vậy cô biết sử dụng loại nhạc cụ gì sao?”
Ngô Hàm Nhu vô cùng bình tĩnh nói: “Không biết, nhưng mà tôi có thể học.”
Cơ bắp trên mặt Từ Minh Vũ hơi run rẩy, không biết sử dụng nhạc cụ thì đến đội nhạc khí là cái quái gì chứ.
“Tôi cảm thấy cô nên đến đội ca hát, ở nơi đó, chuyên nghiệp và tài năng của cô sẽ được phát triển càng tốt hơn.”
Anh ta cũng coi như là rầu thúi ruột vì Lý Kiến Hoa rồi, chắc là Lý Kiến Hoa sẽ không trừng anh ta nữa nhỉ?
Ai ngờ Ngô Hàm Nhu lại lắc đầu thái độ vô cùng kiên định nói: “Tôi đến nơi này là vì Diệp Ninh, tôi nhất định phải vào đội nhạc khí.”
“Gì?” Từ Minh Vũ sợ ngây người, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Ninh.
Những người khác cũng có hành động như thế.
Diệp Ninh lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người, nhưng mà đến chính cô cũng không biết đây là chuyện gì mà.