Bàn ăn bốn người lại có cảm giác như vô cùng chen chúc chật hẹp.
Ánh mắt của Mục Văn Hạo nhìn về phía hai chén rượu, hơi híp mắt lại.
“Cô còn biết uống rượu nữa à?”
Anh ta dùng giọng điệu chất vấn, lại một lần nữa biểu hiện ra cảm giác quen thuộc giữa Diệp Ninh với anh ta.
Diệp Ninh liếc nhìn anh ta, trả lời cho có lệ: “Uống xoàng một ly với người nhà thì không có gì.”
Lúc nói đến hai chữ người nhà, cô thậm chí còn cố ý nhấn mạnh, muốn nhắc nhở Mục Văn Hạo.
Mục Văn Hạo đương nhiên có thể nghe ra được, cũng bởi vì anh ta hiểu, cho nên trong lòng mới càng thêm khó chịu.
Cố Phong cũng cảm nhận được mâu thuẫn âm thầm giữa hai người bọn họ, hỏi: “Diệp Ninh, sao cô lại quen biết với ông chủ Mục thế?”
Tuy rằng Cố Phong không biết Mục Văn Hạo là ai, nhưng mà thông qua vẻ bề ngoài và cách ăn nói cử chỉ, quần áo, anh cũng đã phán đoán ra được thân phận và tính cách của đối phương.
Một người như thế này hình như không có khả năng sẽ xuất hiện trong cuộc sống hằng ngày của bọn họ.
Lúc Diệp Ninh đối mặt với Cố Phong thì lại thay đổi thành dáng vẻ hiền lành khác biệt hẳn.
“Chúng tôi chỉ là vô tình gặp nhau, sau đó lại tiếp xúc một ít lần mà thôi.”
Cô đương nhiên không thể nói cho Cố Phong biết chuyện cô đến Hồng Hải bán ca khúc kiếm tiền, lần gặp mặt này diễn ra đột xuất như thế, cho dù đầu óc của cô rất linh hoạt nhưng cũng không nghĩ ra được lý do nào càng tốt hơn.
Hơn nữa cho dù có viện cớ tốt cỡ nào, chỉ cần Mục Văn Hạo không muốn phối hợp thì anh ta chắc chắn sẽ vạch trần cô, đến lúc đó sẽ chỉ làm Cố Phong càng thêm nghi ngờ mà thôi.
Cố Phong nghe được câu trả lời lập lờ nước đôi của cô, cũng không hỏi tiếp nữa.
Khác với biểu hiện thông cảm của anh, Mục Văn Hạo lại lập tức lộ ra cảm xúc bất mãn, lặp lại lời Diệp Ninh vừa mới nói.
“Vô tình gặp nhau? Tiếp xúc một ít lần?”
Sau đó anh ta lại cười lạnh nói: “Tôi cảm thấy ít nhất chúng ta cũng có thể coi như bạn thân chứ!”
Anh ta thậm chí cũng không muốn dùng từ bạn để định nghĩa mối quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng mà anh ta cũng không trực tiếp kể ra chuyện lúc trước giữa bọn họ, đây cũng coi như đã để ý đến cảm xúc của Diệp Ninh lắm rồi.
Cơ bắp khóe miệng Diệp Ninh điên cuồng co giật, trừng mắt nhìn về phía Mục Văn Hạo.
Mục Văn Hạo biết rõ cô muốn giấu chuyện ở Hồng Hải, hiện tại lại cứ liên tục khiêu khích, rõ ràng là đang cố ý.
“Ông chủ Mục, anh cũng biết đùa thật đó, tôi trèo ca không nổi.”
Trong giọng nói cứng ngắc kia rõ ràng đã mang theo vẻ khó chịu.
Mục Văn Hạo đương nhiên cũng nhận ra, cũng biết rõ tính cách của Diệp Ninh, nếu thật sự làm cô nổi điên, chỉ sợ cô có thể làm ra bất cứ việc gì, cuối cùng anh ta vẫn cố kìm chế lại một chút.
“Tục ngữ nói có thêm một người bạn sẽ có thêm một con đường, hi vọng cô đừng chê tôi.”
Diệp Ninh lười đi để ý đến anh ta.
Mục Văn Hạo cũng không thèm để ý, lại dồn lực chú ý về phía Cố Phong.
“Trước kia tôi thường hay nghe Diệp Ninh nhắc đến liên trưởng Cố, không ngờ đến bây giờ mới có cơ hội gặp mặt, không biết có thể may mắn uống một ly với liên trưởng Cố không?”
Ánh mắt của Cố Phong rất sâu, nhưng trên mặt lại không có quá nhiều cảm xúc.
“Được thôi.”
Nói xong, anh chủ động rót đầy hai ly rượu.
Diệp Ninh muốn cản, nhưng mà nhìn Cố Phong, lại nhìn Mục Văn Hạo, lời nói đã đến bên miệng cuối cùng vẫn nuốt ngược trở vào.
Hai người kia chẳng có ai là người bớt lo cả.
Mục Văn Hạo bưng chén rượu lên, chạm mạnh vào cái ly của Cố Phong, sau đó hai người cùng nhau uống một hơi cạn sạch.
Một ly rượu trắng đầy, không còn lại một giọt.
Mục Văn Hạo cười lạnh nói: “Liên trưởng Cố có tửu lượng tốt thật đó.”
Cố Phong không nhanh không chậm buông ly xuống: “Ông chủ Mục cũng không kém.”
Diệp Ninh nháy mắt với Mộng Kiều Nhụy, Mộng Kiều Nhụy lập tức ngầm hiểu, muốn phân tán lực chú ý của hai người bọn họ.
TBC
“Mọi người đừng có lo uống rượu không, ăn đồ ăn nhiều vào.”
Cô ta vừa mời vừa cầm lấy chén đũa sạch sẽ, muốn gắp đồ ăn cho Mục Văn Hạo.