Một suy nghĩ to gan lại hoang đường dần dần hiện lên trong đầu cô.
“Cố Phong, anh có cảm thấy nóng không?”
Thật sự rất nóng, toàn thân khô nóng muốn chết. Hơn nữa loại khô nóng này hoàn toàn là về mặt sinh lý, tuyệt đối không phải là do tâm lý tạo thành.
Cố Phong nhìn gương mặt vốn luôn trắng nõn của Diệp Ninh lộ ra vẻ ửng hồng xinh đẹp, miệng khô lưỡi khô, chỉ muốn hôn cô.
Một khi ý tưởng đã xuất hiện, anh cũng làm như thế.
Ngay khoảnh khắc môi răng hai người chạm vào nhau, giống như thiên lôi đụng địa hỏa, không thể cứu vãn được nữa.
Diệp Ninh chóng mặt nhức đầu, chỉ cảm thấy toàn thân đều choáng váng, giống như bay lên mây, liên tục muốn càng nhiều hơn nữa.
Trạng thái của Cố Phong còn muốn mất khống chế hơn cả cô, cũng đã hoàn toàn không muốn khống chế.
Một lúc sau, Diệp Ninh chỉ cảm thấy trên người mát lạnh, ngay khi Cố Phong chuẩn bị nghiêng người đè xuống, chuông cảnh báo trong lòng cô lập tức vang to.
Bọn họ đang làm cái gì thế này?
“Cố Phong!”
Cô run giọng gọi lý trí của Cố Phong quay về.
Cố Phong đột nhiên dừng lại.
Lúc này hai người đã đi đến mép giường, Diệp Ninh cũng đã ỡm ờ nằm trên giường, vai ngọc lộ ra ngoài, thậm chí đồ lót cũng đã như ẩn như hiện.
Cô vừa giận vừa sốt ruột trừng mắt, mà đôi mắt ướt đẫm kia giống như chịu ấm ức cực lớn gì đó.
Cuối cùng Cố Phong cũng ý thức được bản thân mất khống chế, lần đầu tiên trong đời cảm thấy hoảng loạn.
“Tôi không...” Cố ý.
Anh cũng không biết rốt cuộc là chuyện như thế nào, tự nhiên lại thành ra cục diện như thế này.
“Xin lỗi.”
Anh vội vàng đứng lên, khàn giọng xin lỗi Diệp Ninh.
Chuyện này một cây làm chẳng nên non, cho dù Diệp Ninh muốn nổi giận cũng không có lý do nổi giận.
Cô nhanh chóng chỉnh lại áo trên, tuy rằng lý trí đã quay về, nhưng mà dục vọng cuồn cuộn không ngừng sâu trong nội tâm lại vẫn chưa từng biến mất.
Mà biểu hiện của Cố Phong lại càng thêm rõ ràng và kịch liệt hơn cô.
Cố Phong cảm nhận được tầm mắt của Diệp Ninh nhìn sang, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy có cảm giác hoảng loạn luống cuống tay chân.
“Anh có cả thấy có cái gì không đúng không?” Diệp Ninh cố khống chế giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Cố Phong chỉ cảm thấy khô nóng, thở hổn hển, đương nhiên là không bình thường rồi.
Nhất là cho dù anh có cố gắng như thế nào cũng không thể kìm nén được cảm xúc này.
“Là do tôi quá xúc động.”
Đến cả chính anh cũng cảm thấy rất khó có thể mở miệng.
Cho dù trước kia anh chưa từng tiếp xúc với cô gái nào thì cũng không nên như thế mới đúng.
Diệp Ninh chống tay từ trên giường ngồi dậy: “Ý của tôi là anh có cảm thấy trạng thái của cơ thể chúng ta hiện tại không được bình thường lắm không?”
Trán Cố Phong đổ đầy mồ hôi, nghe Diệp Ninh nhắc nhở, cuối cùng anh cũng ý thức được điều khác thường.
TBC
“Hình như là không bình thường lắm.”
Chóng mặt nhức đầu chỉ là chuyện thứ yếu, quan trọng nhất là anh hoàn toàn không thể khống chế được chính mình.
Diệp Ninh lảo đảo đứng lên, dùng tốc độ nhanh nhất rót một ly nước lạnh uống, lúc này mới làm cảm giác khô nóng trong lòng giảm bớt một chút.
Nhưng mà cảm giác giảm bớt này cũng chỉ kéo dài được vài giây thì cơ thể lại bắt đầu cuồn cuộn.
“Rõ ràng trước khi về nhà vẫn còn bình thường mà.”
Cô cắn răng nỉ non, rốt cuộc là có nơi nào xảy ra vấn đề?
Mãi đến khi cô đảo mắt nhìn về phía nồi canh đặt trên bàn.
Bên trong ngoại từ thịt gà ra thì còn có rất nhiều thứ “kỳ lạ” nổ lơ lửng.
“Cố Phong, trong canh gà có cái gì thế?”
Cố Phong cố gắng kéo dãn khoảng cách với cô, không dám đến gần cô nữa, nhìn theo tầm mắt của cô.
“Là gia vị dùng để hầm canh gà mà tôi tìm được trong tủ đó.”
“Anh tìm trong tủ?” Diệp Ninh nhìn mấy thứ kia, cố gắng phân biệt, đột nhiên nghĩ đến gì đó, sau đó toàn thân đều muốn nổi điên.