Mọi người đều không ngờ rằng Cố Phong sẽ đến nơi này, dù sao thì anh cũng vừa mới đến doanh bộ, chắc chắn là rất bận rộn.
Lý Mạn Mạn kéo chú rể đến giới thiệu cho bạn thân của mình.
Đại đa số mọi người ở đây ngoại trừ người của đoàn văn công ra thì chính là quân nhân, cho nên cho dù có quen biết nhau hay không thì cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ.
Cố Phong vẫn luôn đi theo bên cạnh Diệp Ninh, không rời nửa bước.
“Cô gái kia chính là Diệp Ninh của đoàn văn công đó!”
“Cô ấy là Diệp Ninh à, đúng là đẹp giống y như trong lời đồn.”
“Đúng vậy, Diệp Ninh còn là người có tài nhất trong đoàn văn công đó, nghe nói cô ấy còn biết hát nữa, hát hay lắm!”
“Nếu cô gái như thế có thể gả cho tôi thì đúng là quá hạnh phúc rồi!”
“Cậu cũng chỉ có thể nằm mơ thôi, có thấy người đứng bên cạnh cô ấy không? Anh ấy là chồng của Diệp Ninh, Cố Phong, doanh trưởng Cố.”
...
Lúc Diệp Ninh đùa giỡn với mấy người bạn thì Cố Phong lại nghe rõ ràng được tiếng nói chuyện phiếm của mấy người cách đó không xa.
Hơn nữa không chỉ có những người này, thật ra lúc anh và Diệp Ninh đến nơi này cũng đã để ý được một việc, chỉ cần là nơi Diệp Ninh đi qua, luôn sẽ có ánh mắt nóng rực dõi mắt nhìn theo.
Anh nhìn theo những tầm mắt đó, nhìn về phía Diệp Ninh.
Diệp Ninh chỉ đứng trong đám đông trò chuyện vui vẻ thôi, cũng đã trở thành một người vô cùng bắt mắt.
Vẻ bề ngoài và khí chất của cô thật sự quá độc đáo, quá xuất chúng, tuyệt đối có thể hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Đây là lần đầu tiên Cố Phong cảm nhận được một cách trực quan mị lực của Diệp Ninh.
Chu Thế Thành nói rất đúng, nếu không phải bọn họ đã kết hôn từ trước, chỉ e là anh không thể nào cưới được Diệp Ninh của hiện tại.
Trong lòng Cố Phong đột nhiên dâng lên cảm giác nguy hiểm mà trước nay chưa từng có, làm gương mặt anh căng thẳng, sắc mặt dần dần trở nên lạnh lùng.
“Mạn Mạn, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, bạc đầu đến già, sớm sinh quý tử!” Diệp Ninh cười ha ha nhìn Lý Mạn Mạn mặc đồ đỏ, đưa ra lời chúc phúc chân thành nhất.
Ai cũng nói con gái sẽ trở nên xinh đẹp nhất vào ngày này, câu nói này không sai chút nào.
Hôm nay Lý Mạn Mạn thật sự là đẹp lung linh.
Lý Mạn Mạn mỉm cười xấu hổ, nhất là khi nghe được câu sớm sinh quý tử, trong đầu lập tức liên tưởng đến những hình ảnh không phù hợp với trẻ em, gương mặt trắng nõn trở nên đỏ bừng.
“Diệp Ninh, vậy tôi cũng chúc cô sớm sinh quý tử ha.”
Diệp Ninh cười ha ha, cô thì thôi khỏi, bát tự còn chưa tính xong nữa là.
“Diệp Ninh, cô thấy tôi hôm nay thế nào? Có phải rất có khí chất của phụ dâu không?” Trịnh Thư Vân đứng trước mặt cô xoay trái xoay phải, khoe khoang.
Đây là lần đầu tiên cô ấy làm phù dâu, còn cố ý mặc đồ dành riêng cho phù dâu, cho nên khó tránh khỏi có chút hưng phấn.
Diệp Ninh trực tiếp nói hai chữ: “Xinh đẹp!”
Mấy cô gái đều cười ầm lên, bầu không khí trở nên vô cùng vui sướng.
Chờ đến khi Diệp Ninh trêu chọc với mấy người bọn họ xong, quay đầu lại mới phát hiện Cố Phong mất tiêu rồi.
Cô đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy Cố Phong đang đứng cách đó không xa, hình như gặp được người quen, đang nói chuyện phiếm.
Cô không có ý định qua đó quấy rầy, đang định thu hồi tầm mắt thì lại nhìn thấy một bóng hình quen thuộc ở trong góc, hơi sững sờ.
Là anh ấy!
Diệp Ninh có chút bất ngờ, hoàn toàn không ngờ rằng cô có thể gặp được Giang Húc Đông ở nơi này.
Lần gặp mặt cuối cùng của bọn họ là cách đây bảy tám tháng trước.
Người đàn ông này để lại cho cô ấn tượng rất tốt, cũng rất sâu sắc, cho nên cô gần như không hề do dự, lập tức đi về phía Giang Húc Đông vẫn còn đang ngồi trên xe lăn.